Chương 129: Trình Hào thi đấu
Lúc này Bart chỉ muốn tát mình một cái. Không ngờ anh ấy từng cảm thấy mình ưu việt hơn người góp vốn cho Treasure Hunt!
Trình Hào nhìn Bart với vẻ mặt khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"
Bart nói: "Không có gì." Thật ra, nếu suy nghĩ kỹ, Trình Hào vẫn luôn tự hào kể về việc người thân của mình khởi nghiệp, và anh chưa bao giờ nói rằng người nhà mình thua lỗ, anh chỉ nói rằng cần khoản đầu tư lớn, và tự anh ấy đã hiểu lầm hoàn toàn...
Trình Hào và Claude sinh ra là để trở thành kẻ thù của anh ấy mà!
Sau khi Bart nói không có gì, Trình Hào liền không để ý tới anh ấy nữa, anh cũng không có thời gian để ý nữa.
Những phú nhị đại này đến chụp ảnh cùng anh.
Những tay đấm như họ kiếm được tiền từ người hâm mộ ở một mức độ nhất định, nên Trình Hào cũng không từ chối, mỉm cười và chụp ảnh cùng những người này.
Sau khi họ rời đi, Trình Hào cũng cùng Lâm Vũ Tầm và Claude cũng rời đi, trực tiếp đi ăn lẩu tại nhà một đầu bếp người Hoa sống trong thành phố.
Lẩu là lẩu uyên ương. Trình Hào và Claude có thể ăn đồ cay, nhưng Lâm Vũ Tầm thì không, vì vậy cậu chỉ ăn loại nước trong.
Thật ra, không phải Lâm Vũ Tầm không ăn được đồ cay... Cậu không sợ đồ cay, nhưng lúc nhỏ thói quen ăn uống không đều, dạ dày không tốt, mỗi lần ăn đồ cay đều bị tiêu chảy, ăn được hai lần thì không ăn nữa.
Hơn nữa hôm nay là ngày sum họp với Trình Hào nên cậu càng không muốn đụng.
Trình Hào và Claude không quan tâm nhiều thứ như vậy, vì cả hai đều có dạ dày rất tốt và có thể ăn rất nhiều.
Sau khi Lâm Vũ Tầm ăn một chút, cậu bắt đầu giúp Trình Hào nhúng các món ăn, rồi bỏ những món vừa nhúng xong vào bát của Trình Hào.
Cậu cũng không quên Claude, thỉnh thoảng còn thêm vài lát thịt nữa, khi thịt chín, cậu dùng vá có lỗ múc hết vào bát của Claude, khiến Claude phải ăn đến nỗi không thể nói chuyện với Trình Hào.
"Vũ Tầm, gần đây công ty của em thế nào?" Trình Hào hỏi.
"Rất tốt." Lâm Vũ Tầm nói: "Gần đây bọn em đang nghiên cứu một trò chơi..."
Lâm Vũ Tầm nói rất nhiều, nhưng đáng tiếc là Trình Hào gia nhập đội quyền anh từ rất sớm, kiếp trước lại chưa từng chơi game nên không hiểu nhiều, còn bị những lời cậu nói làm cho hoang mang.
Lâm Vũ Tầm nhận ra điều này nên không nói nữa mà bắt đầu nói chuyện với Trình Hào về quyền anh.
Dù sao thì cậu đã nói quá nhiều về game với mọi người trong công ty đến mức cậu thấy chán rồi, khi ở cùng Trình Hào, cậu thà nói về chuyện khác.
Trong lúc trò chuyện, Trình Hào nói: "Vũ Tầm, anh tính về Hồng Kông trong vài ngày nữa. Em có rảnh không?"
"Anh muốn đi thăm ba à?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
Mối quan hệ giữa Lâm Vũ Tầm và Trình Hào đã được Trình Diễn Tề biết rõ ngay từ đầu, lúc đầu Trình Diễn Tề còn ngại ngùng không dám phản đối, nhưng thời gian trôi qua, ông cũng quen dần và chấp nhận.
Thậm chí ông còn chủ động bảo Lâm Vũ Tầm gọi ông là ba.
"Không phải, anh nhận được lời mời từ một đội quyền anh trong nước, đến đó giúp huấn luyện các tay đấm trẻ." Trình Hào nói, "Đương nhiên là anh cũng sẽ đi gặp ba... Có lẽ anh sẽ đến đó vào khoảng tháng 12, sau Tết sẽ quay về. Nếu em rảnh, em có thể đi cùng anh. Nếu không... em có thể đến Hồng Kông đón anh vào dịp Tết, chúng ta có thể đón Tết với ba rồi quay về?"
Trình Hào đã muốn quay về từ rất lâu rồi, anh muốn gặp lại gia đình của mình ở kiếp trước.
Không biết kiếp này anh có được tái sinh ở thành phố nhỏ ấy nữa không.
Ngoài ra, anh còn muốn mang phương pháp huấn luyện quyền anh của mình về cho đội tuyển quyền anh quốc gia, sau đó đi thăm Trình Diễn Tề.
Trước đây, Trình Diễn Tề thường xuyên đến Mỹ thăm họ, họ cũng nên đến thăm Trình Diễn Tề.
Trình Hào suy nghĩ rất nhiều, nhìn về phía Lâm Vũ Tầm với vẻ mong đợi – anh hy vọng Lâm Vũ Tầm có thể đi cùng anh.
Lâm Vũ Tầm không chút do dự nói: "Em rảnh chứ!" Cậu có rất nhiều thứ phải làm, nhưng cũng không phải không thể đem tất cả giao cho người khác.
Trình Hào muốn dẫn cậu về gặp Trình gia, sao có thể không rảnh được?
"Vậy anh xác định thời gian trước rồi chúng ta cùng đi." Trình Hào nói, sau đó anh nghĩ đến điều gì đó: "À, đúng rồi, nếu có tiền, chúng ta có thể chuẩn bị nhiều hơn, sau đó chúng ta có thể quyên góp tiền xây dựng một số trường tiểu học ở trong nước, cũng có thể đầu tư vào một số công ty trong nước."
"Được, em nhất định sẽ chuẩn bị tiền nhiều hơn một chút!" Lâm Vũ Tầm không chút do dự nói, hiện tại cậu có rất nhiều tiền để huy động, trước kia cậu còn tưởng rằng bên đó không có kênh đầu tư tốt. Trình Hào lại nói về tình hình trong nước.
Có lẽ cậu có thể đầu tư vào một công ty trong nước liên quan đến mạng máy tính? Ngay cả khi cậu không tìm thấy mục tiêu đầu tư phù hợp, cậu có thể để lại thông tin liên lạc của mình ở đó, để nếu ai đó cần đầu tư trong tương lai, họ có thể liên hệ trực tiếp với cậu.
Ba người ăn lẩu rất lâu, sau khi ăn no thỏa mãn mới cùng nhau trở về khách sạn.
Lão George, Trình Hào Claude và toàn bộ nhân viên cđều sống ở đây. Họ đông đến nỗi thậm chí còn thuê riêng cả một tầng.
Sau khi Trình Hào trở về, việc đầu tiên là giao Claude cho lão George.
Lão George giờ đã già rồi, đã ngoài sáu mươi rồi, nhưng vẫn khỏe mạnh và cường tráng. Tuy nhiên, lão không thích đồ ăn như lẩu nên không đi cùng họ.
"Lão George, Tony đến đây. Claude sẽ ở với ông trong vài ngày tới nhé." Trình Hào nói.
"Không vấn đề gì." Lão George nói, "Hai người cứ tận hưởng thế giới của mình đi?"
"Cảm ơn." Trình Hào mỉm cười rồi dẫn Lâm Vũ Tầm về phòng mình.
Quan hệ của anh và Lâm Vũ Tầm có thể giấu người ngoài, nhưng tuyệt đối không giấu người quen. Khi họ mua một căn nhà chỉ có hai phòng ngủ, đồ đạc của anh và Lâm Vũ Tầm chuyển vào một phòng ngủ, lão George đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lão George, người sống trong khu ổ chuột, biết về việc đàn ông ở cùng nhau, vì vậy ông ngay lập tức tìm cơ hội để nói chuyện với Trình Hào và hỏi liệu anh có thể thay đổi không.
Trình Hào nói không, lão cũng không còn cách nào khác ngoài việc thở dài.
Dù sao lão cũng không phải là cha mẹ của Trình Hào, mặc dù lão cảm thấy Trình Hào và Lâm Vũ Huân như vậy là không đúng, nhưng lão cũng không thể làm gì được.
Lão và Trình Hào là cộng sự, họ là đối tác bình đẳng. Lão thậm chí còn kiếm tiền dựa vào Trình Hào, và Trình Hào đã giúp lão rất nhiều...
Lão không có cách nào kiểm soát được Trình Hào.
Lúc đầu Arabella không biết chuyện này, nhưng sau khi Trình Hào trở thành nhà vô địch quyền anh, Arabella muốn giới thiệu bạn gái cho Trình Hào, nhưng Trình Hào rõ ràng không đồng ý, thế là chuyện này được tiết lộ với Arabella.
Ngoài ra, những vệ sĩ phụ tá của Trình Hào đã ký thỏa thuận bảo mật cũng biết về mối quan hệ giữa Trình Hào và Lâm Vũ Tầm.
Ngay cả Danny cũng đã biết điều đó từ lâu rồi.
Không chỉ vậy, Danny còn là người chấp nhận nhanh nhất trong số mọi người và thậm chí nó còn rất vui vẻ.
Thật ra nó coi Trình Hào như cha của mình.
Nhưng sau khi học được nhiều kiến thức, nó mới biết, kỳ thực Trình Hào không có quan hệ huyết thống với bọn họ, nếu như sau này Trình Hào có vợ con, anh sẽ phải tách ra ở riêng.
Tận đáy lòng, nó không muốn rời xa Trình Hào.
Nếu như vậy, Trình Hào và anh trai nó ở bên nhau... Đây không phải là chuyện rất tuyệt sao?
Lúc đó Danny đã rất vui vẻ chấp nhận chuyện này.
Mười năm trôi qua, những người cần biết về chuyện này đều đã biết, lúc này, Trình Hào vừa mới đưa Lâm Vũ Tầm trở về phòng, hai người liền ôm nhau.
Một đêm ngon giấc... Không, thực ra họ không ngủ ngon. Họ đi ngủ rất muộn, vì vậy khi thức dậy vào ngày hôm sau do đồng hồ sinh học, họ hơi thiếu ngủ.
Vì vậy, sau khi ăn một chút gì đó, họ lại đi ngủ.
Trình Hào nói muốn dẫn Lâm Vũ Tầm đi xem vài thứ, nhưng thực ra Lâm Vũ Tầm không muốn ra ngoài, cậu muốn nghỉ ngơi và ở cùng Trình Hào, tốt nhất là không cần làm gì cả.
Không, cũng không phải là không làm gì cả, vẫn có một số việc chúng ta cần phải làm, ừm.
Ngày hôm đó hai người không ra khỏi khách sạn, ngủ chung rất lâu, buổi tối sau khi nghỉ ngơi, tinh thần rất sảng khoái, Lâm Vũ Tầm mới mở máy tính, kiểm tra email.
Đồng thời, cậu cũng bắt đầu chuẩn bị tiền.
Ngay sau khi cậu chuẩn bị xong, nhiều người đã gọi điện cho cậu và hỏi có phải là cậu muốn đầu tư không và đề nghị cung cấp vốn cho cậu.
Lâm Vũ Tầm dựa theo tình hình và đồng ý vài cái.
Hoạt động đầu tư của cậu trong vài năm qua tốt đến mức hiện nay có nhiều người nhờ cậu giúp đỡ đầu tư.
Đây cũng là một cách để mở rộng mạng lưới quan hệ nên đương nhiên là cậu đồng ý.
"Vũ Tầm nhà anh bây giờ là sếp lớn rồi." Sau khi Lâm Vũ Tầm cúp điện thoại, Trình Hào ôm chặt lấy cậu, hôn cậu một cái.
"Anh cũng là nhà vô địch quyền anh mà." Lâm Vũ Tầm hôn lại anh.
Cậu thực sự cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt.
Nếu không có Trình Hào, có lẽ cậu đã không còn sống đến bây giờ.
Mọi thứ cậu có đều là do Trình Hào ban tặng, may mắn lớn nhất của cậu chính là gặp được Trình Hào.
Trình Hào và Lâm Vũ Tầm không ra ngoài đi dạo mà chỉ ở trong khách sạn suốt mấy ngày.
Lâm Vũ Tầm làm việc thực sự rất mệt mỏi, cho nên mấy ngày này cậu tận dụng làm thời gian nghỉ ngơi, phần lớn thời gian đều ngủ, một ngày hơn mười tiếng, thời gian còn lại, hoặc là cùng Trình Hào nói chuyện, hoặc là làm việc.
Còn Trình Hào thì ở trong phòng luyện tập một chút rồi đọc sách.
Vài ngày sau, có một trận đấu của Trình Hào.
Ngày thi đấu, Trình Hào ra ngoài sớm, sau đó phát hiện vệ sĩ và trợ lý đều nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ. Lão George cũng nói: "Hôm nay cậu có một trận đấu, mấy ngày nữa cũng sẽ đấu với Claude, cậu đừng có buông thả."
Trình Hào không hiểu, anh không hề buông thả nha!
Lão George lại nói: "Mấy ngày liên tiếp... Cậu ổn chứ?"
Anh rất khoẻ! Trình Hào phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn anh và Lâm Vũ Tầm, lúc này anh mới nhận ra bọn họ đã hiểu lầm.
Mấy ngày nay anh chỉ ở bên cạnh Lâm Vũ Tầm, tuy không nghiêm túc nhưng cũng không quá tùy tiện, cả ngày không có dính vào Lâm Vũ Tầm, chỉ đọc rất nhiều sách!
Anh dành phần lớn thời gian để đọc sách thôi đó!
Tuy nhiên, đa phần những người này sẽ không tin rằng anh và Lâm Vũ Tầm chỉ ở trong phòng đọc sách.
Thôi bỏ đi, không cần phải làm rõ chuyện này.
Cũng hay khi để cho những người này nghĩ rằng anh rất lợi hại!
Đối thủ mà Trình Hào đấu hôm nay là một võ sĩ da trắng trẻ tuổi mới nổi trong những năm gần đây.
Người này rất lợi hại. Anh ta là thần tượng của Trình Hào ở kiếp trước, nhưng ở kiếp này...
Trình Hào đã từng thua trước anh ta, nhưng anh không nghĩ lần này mình sẽ thua.
Hôm qua khi Claude đánh với Bart, Lâm Vũ Tầm rất bình tĩnh, nhưng hôm nay khi tới lượt Trình Hào, cậu lại trở nên rất căng thẳng và cứ chạy quanh Trình Hào.
Bart thua Claude nên không phải tham gia so tài nữa, nhưng hôm nay anh ấy vẫn đến xem trận đấu của Trình Hào.
Sau đó, anh ấy nhìn thấy Lâm Vũ Tầm đang lăng xăng bên cạnh Trình Hào.
Anh ấy vẫn luôn đối xử với Lâm Vũ Tầm như một nhân viên và chưa bao giờ nghĩ rằng hành vi của Lâm Vũ Tầm có gì đó không ổn, nhưng bây giờ...
Đây là ông chủ của một công ty lớn!
Cậu ấy là ông chủ của một công ty lớn, bận rộn như vậy, nhưng cậu ấy không quay lại làm việc mà ở đây để chăm sóc Trình Hào. Cậu ấy đang nghĩ gì vậy?!
Ừ thì cậu ấy là người thân của Trình Hào, hai người chỉ là có quan hệ tốt thôi.
Bart vô cùng ghen tị.
Người nhà anh ấy chỉ biết xin tiền, tại sao gia đình anh ấy lại không có người tốt như vậy chứ?
Khi Bart nghĩ đến điều này, phú nhị đại xung quanh Galton cũng có chút bối rối.
Hôm nay, Galton lại đến xem trận đấu và đi cùng y là những người đã đến từ vài ngày trước.
Sau khi những người này đến, họ không khỏi nghĩ đến Lâm Vũ Tầm mà họ đã gặp vài ngày trước, sau đó bắt đầu tán gẫu: "Không biết hôm nay ngài Lâm có đến không nhỉ?"
"Tôi không nghĩ là ngài ấy sẽ tới đâu? Ngài ấy có vẻ không hứng thú với quyền anh!"
"Đúng vậy, trận đấu giữa Claude và Bart thật thú vị! Nhưng ngài ấy còn không xem nó một cách cẩn thận!"
"Trận đấu rất căng thẳng, nhưng ngài ấy lại rất bình tĩnh..."
...
Trong khi những người này đang nói chuyện, Galton nhìn họ bằng ánh mắt kỳ dị.
Họ cảm thấy có chút kỳ lạ khi bị Galton nhìn, và nhìn y với vẻ khó hiểu: "Galton, có chuyện gì vậy?"
Galton nói: "Tony đang ở đây, anh ấy ở đằng kia kìa."
Galton chỉ tay về phía võ đài, mọi người đều nhìn sang và thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao màu vàng đang nói chuyện với Trình Hào.
Anh chàng da vàng kia trông quen quen... Chẳng phải đó là người sáng lập Treasure Hunt mà họ gặp vài ngày trước sao?!
Ông chủ này đang làm gì vậy? Anh ta đang giả vờ làm nhân viên à?
Lần trước bọn họ biết lão đại này quen biết Trình Hào, nhưng không ngờ họ thân thiết như thế này!
Nhóm phú nhị đại xung quanh Galton có vẻ hơi ngây ngốc, phản ứng không kịp.
Sau đó, một điều thậm chí còn bất ngờ hơn đã xảy ra với họ.
Khi trận đấu chính thức bắt đầu...
Galton lại hét lên một lần nữa, rất nhập tâm: "Trình! Trình! Đánh ngã hắn!"
"Trình, anh là người giỏi nhất!"
"Trình! Cố lên!"
...
Còn bọn họ không hét lên.
Bọn họ thậm chí còn không thèm xem trận đấu.
Bởi vì bọn họ thấy, lần trước khi xem trận đấu, lão đại còn rất bình tĩnh, hiện tại đang điên cuồng hét lớn cùng mọi người xung quanh, gọi tên Trình Hào.
"Tôi có... bị ảo giác không?" một phú nhị đại hỏi.
"Tôi cũng bị ảo giác nữa." Một phú nhị đại khác nói.
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Lâm Vũ Tầm.
Lần này Lâm Vũ Tầm không mặc vest, ăn mặc giống hệt như những người thích quyền anh, chen vào đám người cổ vũ cho Trình Hào, hét lớn, trông không khác gì những người hâm mộ Trình Hào khác.
Nhà đầu tư bí ẩn này thực sự yêu thích Trình Hào!
Cuối cùng nhóm phú nhị đai đã tỉnh ngộ và nhận ra rằng trận đấu đã kết thúc.
Trình Hào thắng.
Không chỉ vậy, Trình Hào còn ôm chặt Lâm Vũ Tầm.
Hôm qua, bọn họ đều có chút e dè trước mặt Lâm Vũ Tầm, không dám nói chuyện nhiều với cậu, nhưng bây giờ xem ra... người này không giống như bọn họ tưởng tượng?
Trên thực tế, họ không phải là những người duy nhất có suy nghĩ như vậy.
Vòng tròn giao thiệp của Lâm Vũ Tầm hoàn toàn khác với vòng tròn quyền anh của Trình Hào, hai bên không hề để ý đến nhau.
Nhưng hôm nay, một nhân viên của Lâm Vũ Tầm đang đi nghỉ phép và xem một trận đấu quyền anh với bạn bè.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta vô cùng sửng sốt.
Anh ta đã nhìn thấy gì vậy? Anh ta thực sự nhìn thấy ông chủ của họ hét lên và nhảy bên cạnh võ đài sao?
Chắc là anh ta nhìn nhầm rồi? Sao ông chủ của họ có thể làm như vậy được?
Ông chủ của bọn họ là một thiên tài hiếm có, rất giỏi kiếm tiền. Sở thích của ông chủ cũng là kiếm tiền. Mặc dù ông chủ thường xuyên nghỉ phép, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cái gọi là kỳ nghỉ của ông chủ thực chất là đi làm ở công ty khác, hoặc là đi thị sát công ty khác.
Suy cho cùng, khi đi nghỉ phép về, ông chủ của anh ta thường đầu tư vào thêm một vài công ty nữa.
Người đàn ông nghĩ đến đây, chậm rãi bình tĩnh lại, người kia nhất định là có chút giống ông chủ của bọn họ thôi!
Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa bình tĩnh lại, anh ta liền thấy camera truyền hình trực tiếp quay cận cảnh hình ảnh Lâm Vũ Tầm đang vô cùng phấn khích.
Người đàn ông che ngực và gần như không thở được.
Anh ta không hề nhìn sai. Người đang xem trận đấu và hét không ngừng chính là ông chủ của họ!
Ông chủ của họ đang đi nghỉ phép, nhưng ông chủ không đi thị sát các công ty khác mà lại đi xem quyền anh?
Có vẻ là như vậy, mỗi lần sếp của họ đi nghỉ thì đều là vì có một trận đấu quyền anh trong thời gian đó!
Thật không thể tin được!
Không chút suy nghĩ, người đàn ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu gọi điện.
Lý Mẫn Nghi cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp trên TV như thường lệ.
Hắn bắt đầu theo dõi Trình Hào từ mười năm trước, trong mười năm này, hắn thường xuyên theo dõi các trận đấu của Trình Hào.
Và con trai của hắn...
Vài năm trước, khi cha anh ta xem một trận đấu, con trai của Lý Mẫn Nghi thường tránh mặt cha, sợ rằng cha sẽ gọi anh ta ra và mắng anh sau khi xem xong.
Vài năm trở lại đây, con trai của Lý Mẫn Nghi đã tiếp quản công ty của cha mình, nên khi cha xem trận đấu, anh không thể ở bên cạnh ông nữa.
Nhưng thật trùng hợp, hôm nay thiếu gia nhà họ Lý lại đến thăm cha, nhìn thấy cha già nhà mình đang xem trận đấu.
"Ba ơi, có vẻ như ba rất thích tay đấm này... Ba đã xem anh ấy thi đấu nhiều năm rồi." Con trai của Lý Mẫn Nghi nói với cha mình.
"Nó là người rất chăm chỉ làm việc." Lý Mẫn Nghi nói.
"Ba ơi, dù anh ấy có cố gắng thế nào thì cũng làm được gì? Anh ấy và con có xuất phát điểm khác nhau, anh ấy mãi mãi không thể vượt qua con được." Con trai của Lý Mẫn Nghi có chút tự hào nói.
Lý Mẫn Nghi quay đầu lại nhìn con trai bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Ba, sao ba lại nhìn con như vậy?" Con trai của Lý Mẫn Nghi có chút bối rối.
"Con cảm thấy Trình Hào không bằng con hả?" Lý Mẫn Nghi hỏi.
"Đương nhiên." Con trai của Lý Mẫn Nghi nói. Khi còn nhỏ, anh ta không có học vấn, không có kỹ năng, quả thực không thể so sánh với Trình Hào, người đã trở thành quán quân quyền anh từ khi còn nhỏ, nhưng hiện tại anh ta đã tiếp quản sự nghiệp của gia tộc họ Lý, khiến nó trở nên lớn mạnh hơn.
Bây giờ thu nhập của anh ấy chắc chắn tốt hơn Trình Hào.
Hơn nữa, nếu như có thể thừa kế sự nghiệp gia tộc, Trình Hào có thể bảo đảm con trai mình vẫn có thể là vô địch quyền anh sao? Khi Trình Hào nghỉ hưu, anh ta sẽ không còn kiếm được nhiều tiền như bây giờ nữa!
"Nhìn người ở góc dưới bên trái kìa." Lý Mẫn Nghi chỉ vào TV.
Con trai của Lý Mẫn Nghi nhìn góc dưới bên trái của TV và thấy Lâm Vũ Tầm: "Người này trông quen quen..."
"Cậu ấy là người sáng lập ra Treasure Hunt." Lý Mẫn Nghi nhắc nhở con trai.
Nhà họ Lý đã từng hợp tác với Treasure Hunt trước đó, con trai của Lý Mẫn Nghi biết Lâm Vũ Tầm nên sửng sốt: "Lâm Vũ Tầm thích quyền anh như vậy sao?"
"Đúng vậy." Lý Mẫn Nghi nói.
Con trai của Lý Mẫn Nghi hỏi: "Lâm Vũ Tầm thích quyền anh thì sao? Không phải Trình Hào vẫn chỉ là một nhà vô địch quyền anh thôi sao?"
Lý Mẫn Nghi nhìn con trai bằng ánh mắt kỳ lạ: "Trình Hào nắm giữ 23% cổ phần của Treasure Hunt"
Con trai của Lý Mẫn Nghi: "..." Giá trị của 23% cổ phần trong Treasure Hunt gần bằng toàn bộ tài sản của gia đình họ.
Trước đây anh ta đã nói rằng anh ta chắc chắn giỏi hơn Trình Hào, nhưng bây giờ anh ta đã bị tát vào mặt!
"Trịnh Hào còn có cổ phần ở các công ty XXX, XXXX, XX." Lý Mẫn Nghi nói thêm.
Con trai của Lý Mẫn Nghi: "..." Tài sản của Trình Hào lớn hơn nhiều so với tài sản của anh ta và cha anh ta cộng lại... Đây nhất định là giả đúng không?!
Lý Mẫn Nghi tiếp tục nói: "Đúng rồi, chú Trình của con là người mà năm nào cũng đến Mỹ, con hẳn biết tài sản của chú ấy chứ?"
"Con biết." Con trai của Lý Mẫn Nghi nói. Những năm gần đây, chú Trình làm rất tốt, không chỉ tiếp quản nhà họ Trình mà còn mở nhiều nhà máy ở Trung Quốc, giàu hơn cha mình rất nhiều, mỗi năm đến Mỹ đều tặng cho anh ta một bao lì xì lớn. Anh ta đặc biệt ngưỡng mộ chú Trình.
"Trình Hào là con trai độc nhất của ông ấy."
Con trai của Lý Mẫn Nghi: "... ..."
Tác giả có điều muốn nói:
Hai dấu ba chấm là không đủ để diễn tả cảm xúc của anh ta!!