*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nếu như không được tôi cho phép, đừng nói vài ngày, cho dù có là ba mươi lăm năm, ông cũng đừng mơ tưởng đến chuyện rời khỏi tháp Hư Không."
"Cậu nhóc Tô Thương, cậu sẽ thả tôi ra ngoài." Tô Ma tự tin cười nói.
Advertisement
"Ha ha, e rằng ông phải thất vọng rồi." Tô Thương nói như vậy: "Trước mắt thì tôi vẫn chưa có ý định thả ông ra khỏi tháp đâu."
Tô Ma cũng chỉ cười, chứ không hề tranh cãi với Tô Thương chuyện này. Sau đó ông ta nói: "Năm đó quả thật tôi đã để lại cho Quỷ Minh Tông một món pháp khí, đó là một hòn đá Tà Linh có thể hấp thụ tử khí vô tận, giúp khống chế lực lượng hủy thiên diệt địa đã có."
Advertisement
"Nếu là trong đá Tà Linh chứa đựng một lượng lớn tử khí, một khi tế xuất, thì chỉ trong chớp mắt, ít nhất trong phạm vi trăm dặm sẽ không còn một ngọn cỏ."
"Lúc nãy cậu có nói, cậu cảm nhận được trong Xuân Quang Lâu có lượng tử khí khổng lồ, có chung nguồn gốc xuất phát với tôi, có lẽ đó là đệ tử của Quỷ Minh Tông, họ đã thu thập đủ tử khí rồi thì sẽ muốn làm chuyện gì đó ở trên núi Võ Đang."
Tô Ma nhìn về phía Tô Thương với vẻ mặt tươi cười, sau đó hỏi tiếp: "Tô Thương, cậu hỏi tôi việc này là muốn ngăn cản đệ tử của Quỷ Minh Tông sao?"
"Đúng là tôi có ý này." Tô Thương không phủ nhận.
"Ha ha, không hổ là con cháu của Tô Vô Kỵ, trong lòng mang thiên hạ, thương hại chúng sinh."
"Không."
Tô Thương lắc đầu nói: "Tôi không xen vào sự sống chết của người khác, nhưng có người hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra, tôi không muốn để cho cô ấy thất vọng."
"Ồ?"
Tô Ma cười đùa nói: "Tên nhóc cậu, lại có điểm này rất giống tôi, tôi đánh giá cao cậu."
"Hơn hai mươi tuổi đã đạt Luyện Khí tầng chín, thiên phú như nhau nhỉ. Nhưng cậu có thể nhận được sự công nhận của tháp Hư Không, chắc hẳn là có ưu điểm riêng của mình."
Tô Ma nói tiếp: "Cậu nhóc, cậu có muốn kế thừa công pháp tu luyện đã truyền đời này sang đời khác của tôi không, sau này nhất định cậu sẽ vô địch thiên hạ!"
"Không có hứng thú."
Tô Thương thản nhiên nói: "Ông cũng đừng giả vờ làm thân nữa, lúc trước ông đã bị người đánh đến nỗi mất trí nhớ, lấy mặt mũi đâu ra mà nói vô địch thiên hạ?"
"Cậu thì biết cái khỉ gì!"
Tô Ma sĩ diện, nghe anh nói như vậy thì nhất thời vẻ mặt không nén được tức giận, cắn răng nói: "Ba tên Tiên Đế kia đều là cường giả trong thế giới."
"Nếu như một chọi một tôi có thể chiếm ưu thế hoàn toàn, cho dù có đánh hai người thì tôi cũng nắm chắc phần thắng trong tay, ba người liên thủ, tôi cũng không hề sợ!"
"Thế nhưng bọn họ lại âm thầm hạ độc thủ, bọn họ tính kế tôi. Tôi phải ứng chiến với ba vị Tiên Đế đỉnh phong với thân thể trọng thương của mình, mà vẫn có thể sống sót dưới tay bọn họ, trên thế gian này như thế đã là có một..."
"Được rồi, tôi không có hứng thú với những thứ này."
Tô Thương hết lần này tới lần khác không thèm nghe ông ta ba hoa, ngắt lời nói: "Bây giờ tôi đang ở Xuân Quang Lâu, lát nữa tôi sẽ đi tìm đá Tà Linh."