Tô Thương không nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi đáp lại: “Em với cậu ấy cảnh giới giống nhau, nhưng em mạnh hơn một chút.”
“Như vậy à, vậy thực lực anh thấy lúc trước, sao lại là người luyện võ có cảnh giới thấp nhất vậy?” Thạch Cửu Thiên nghi ngờ nói.
Advertisement
“Chỉ giả vờ thôi anh.”
Tô Thương nói tiếp: “Bây giờ em đang có một thủ đoạn, có thể xóa sổ được thần tông trung kỳ, anh họ, cuộc thi tiếp theo, anh cũng nên cẩn thận đi, nếu như gặp phải em, thì em sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Advertisement
“Ha ha, được lắm được lắm!”
Sâu trong đáy lòng, Thạch Cửu Thiên thấy rất vui vẻ, cười nói: “Lúc đầu anh tưởng, anh có thể dễ dàng lấy được danh hiệu đứng đầu, nhưng thấy được đại hội võ thuật trăm phái năm nay, xuất hiện biết bao nhiêu là thiên tài, đặc biệt là Vương Dã của Thiên Cơ Môn, nói thật, trong lòng anh có chút không yên đấy.”
“Nhưng em họ, bây giờ thì hay rồi, em mạnh như vậy, chúng ta liền có nhiều hơn một phần hi vọng.”
Thạch Cửu Thiên nắm tay khoác lên vai Tô Thương, cười nói: “Nếu như em có thể đoạt giải quán quân, ông nội anh tất nhiên sẽ đồng ý, thả cô Ngọc Yến ra.”
“Ừm.”
Tô Thương không muốn tiếp tục nói chủ đề này, nhẹ nhàng cười một tiếng thì sẽ không cần phải nói nhiều lời nữa.
Thạch Cửu Thiên cũng nhìn ra, giữa em họ và ông nội có sự ngăn cách, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngay sau đó, cậu ấy ngồi xổm xuống nhìn về phía Tô Du Du ở bên cạnh, dang tay khẽ cười nói: “Cháu gái ngoan, nào, để bác ôm một chút nào.”
“Ừm ừm.”
Tô Du Du nhào vào ngực Thạch Cửu Thiên, sau đó bi ba bi bô cười nói: “Bác ơi, lúc nãy bác lợi hại thật, không hề động thủ, mà cũng dọa cho đám người xấu chạy mất dép.”
“Ha ha, đương nhiên rồi, bác vô siêu phàm như vậy đó, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, thực ra bác cũng mới chỉ dùng một tí ti thực lực thôi.”
Thạch Cửu Thiên được cháu gái khen ngợi, vô cùng mừng rỡ, cảm thấy bản thân có chút vui mừng, bắt đầu nói khoác về chính bản thân mình.
“Thôi đi, còn kém xa so với cha cháu.” Tô Du Du nói nhỏ thì thầm.
“Cháu gái ngoan, cháu nói cái gì thế?”
“Ha ha, bác ơi, cháu nói bác lợi hại thật đó, bác giỏi quá đi, nếu như ở nhà trẻ, thì cô giáo sẽ cho bác một bông hoa nhỏ đấy.”
...
Nhìn lấy Thạch Cửu Thiên vừa cười vừa nói với Tô Du Du, Tô Thương cũng nở nụ cười theo.
Nhưng rất nhanh, anh mắt anh ấy liền dừng lại ở vị trí giữa trên lôi đài, bởi vì bảng đua thứ năm kết thúc, thì người dự thi của bảng đua thứ sáu, đã bắt đầu lên sàn rồi.
“Đến lượt tôi rồi à.”
Tô Thương nhếch miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó nhún người nhảy lên lôi đài, bình tĩnh ung dung đứng ở chính giữa vị trí.
Tô Thương cũng không có danh tiếng gì, các thiên tài của các ngọn núi trong giới luyện võ nhiều như thế, căn bản sẽ không có ai chú ý đến anh ấy.
Cho nên, anh ấy trèo lên lôi đài, người xem ở phía dưới không có động tĩnh gì, nhưng có một người, lại có được sự thu hút.
Người này, là thiên tài cao cấp đến từ núi Nga Mi, Triệu Chỉ Nhược...