"Cái mẽo gì vậy, bà chủ nhỏ không thể trêu vào nha." Vương Phú Quý nhịn không được thì thầm nói.
Cậu ấy là người tu chân luyện khí tầng 9, đương nhiên biết trúc cơ đỉnh phong có ý nghĩa gì, thế là lại càng thêm sợ A Ly.
Advertisement
"Bà chủ nhỏ?"
Thiên Sơn Tuyết ở bên cạnh, loáng thoáng nghe được những lời lẩm bẩm của Vương Phú Quý, trên mặt nở một nụ cười.
Advertisement
Vốn dĩ cô ấy còn lo lắng, A Ly sẽ trở thành nổi uy hiếp với Tô Thương, nhưng bây giờ thì cô ấy lại không lo lắng nữa rồi.
Lúc trước khi Tô Thương rời khỏi mật các ở Võ Đang, thì Vương Trọng Vân đã đuổi tới ba lôi đài lớn rồi, từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên ở phía trên cao.
Nhưng mà, ông ta giống không thèm đếm xỉa gì đến chuyện gì, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Bây giờ, mọi chuyện đã đến hồi kết thúc, ông ta liền đứng dậy thu xếp tàn cục, thúc giục đại hội võ thuật tiếp tục.
Cứ như vậy, vòng vé vớt của bảng hai bắt đầu.
Nhưng mà.
Ngay khi Tô Thương cầm thanh kiếm Thương Khung dính máu đi lên lôi đài, thì những người tham gia thi đấu của bảng đấu này, không có một ngoại lệ nào, toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhảy xuống lôi đài, lựa chọn nhận thua...
Lúc trước.
Hình ảnh Tô Thương hành hạ Tống Thanh Dương rõ mồn một trước mắt, cho nên những người dự thi ở trên lôi đài, ai mà còn dám đụng vào cái đồ xúi quẩy Tô Thương này nữa chứ?
Lại thêm, bọn họ đã biết được thực lực của Tô Thương, ngay cả thần tông trung kỳ mà còn có thể g iết chết được, thì mình cần gì mà phải miễn cưỡng chứ, dứt khoát đầu hàng cho rồi.
Cứ như vậy, trên lôi đài chỉ còn lại một mình Tô Thương, những người thi đấu của vòng vé vớt bảng hai không ngoài dự tính, toàn bộ đều nhận thua.
Tự nhiên mà vậy, Tô Thương trở thành người chiến thắng, trở thành người mạnh thứ 20 năm nay, tiến vào vòng hai của đại hội võ thuật.
Vòng hai chính là 20 người chọn 10 người, bây giờ tính thêm cả Tô Thương nữa, thì đã xác định được 14 người.
Mà vòng vé vớt có tất cả 8 trận, trước mắt đã diễn ra 2 trận, còn lại 6 trận.
Tiếp theo đó, trận đấu lại tiếp tục, những người tham gia thi đấu vòng vé vớt bảng 3 đã nhảy lên lôi đài.
Tô Thương không có rời đi, mà đứng ở dưới đài, im lặng quan sát trận đấu.
"Tô đại thiếu gia, lợi hại quá, thần tông trung kỳ mà anh cũng có thể giết, không hổ là đại ca của tôi." Vương Phú Quý hấp tấp chạy tới trước mặt Tô Thương, nịnh nọt nói.
Tô Thương khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia, đừng có mà thổi phồng tôi nữa, nếu như cậu chịu cầm kiếm thì hẳn cũng có thể làm được như vậy."
"Dùng kiếm hả...hi hi, có cơ hội thì nói sau đi." Vương Phú Quý thuận miệng miễn cưỡng nói cho có lệ.
"Tô đại thiếu gia, đánh đẹp lắm, núi Thanh Thành chính là chó săn của gia tộc Tây Môn, không ngờ anh ở trước mặt mọi người giế t chết Tống Thanh Dương, giết luôn cả sơn chủ Thanh Thành, cái này không khác gì vả cho Tây Môn Phong Vân một bạt tai nha."