*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kể từ đó, đá năng lượng trở nên vô cùng quý báu.
Như vậy, tại sao Từ Ngọc Phong lại đem đá năng lượng, đặt ở sơn trang khu ngoại thành nhỉ, không sợ đá năng lượng mất đi sao?
Advertisement
Nếu đã đặt ở núi Phú Xuân, thì Tô Thương cũng có thể hiểu, nhưng nơi này không phải núi Phú Xuân núi.
Toàn bộ sơn trang, đến một cao thủ thiên tông cũng không có, mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới địa tông, hơn hai ngàn viên đá năng lượng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ đâu.
Advertisement
Kỳ lạ.
Chỗ này có chút đáng nghi nha.
“Cư sĩ Từ.”
Tô Thương nhìn sang Từ Ngọc Phong, rồi hỏi: “Chiếc vòng trên tay ông, xem ra rất cổ nhỉ, là vòng tay chứa đồ trong truyền thuyết đây sao?”
Từ Ngọc Phong thấy nói như vậy, sửng sốt rõ rệt, sau đó nở một nụ cười, nói: “Tô thiếu gia, sao lại nói ra câu ấy.”
“Tôi còn chưa từng thấy vòng tay chứa đồ trong truyền thuyết, nên khá tò mò thôi, còn nữa, tôi nghĩ nếu ông có vòng tay chứa đồ, thì sao không cất đá năng lượng vào trong đó ta.”
Tô Thương mặt ngoài thuận miệng nói như vậy, nhìn có vẻ không giống để ý chút nào, nhưng thực ra, anh ấy đang quan sát phản ứng của Từ Ngọc Phong.
“Ha ha.”
Từ Ngọc Phong khựng lại một lát, trong mắt lóe lên một ý nghĩ kì lạ, sau đó nói: “Tô thiếu gia, cậu xem trọng tôi quá rồi.”
“Sau khi chiến sĩ luyện khí trước đời trần biến mất, thì không ai có thể luyện chế được vòng tay chứa đồ nữa rồi, thủ đoạn luyện đan, luyện khí, người tu chân đều muốn trúc cơ, mới có thể khống chế được, cho nên thượng cổ đan dược, là thứ vũ khí mãnh liệt, người còn sót lại cũng chẳng có mấy người.”
“Kiểu đồ vật như nhẫn chứa đồ, làm sao mà tôi có được chứ, vòng tay tôi đeo chỉ là một chiếc vòng bình thường thôi.”
Từ Ngọc Phong khẽ cười nói: “Còn nữa, Tô thiếu gia, cậu nói không sai, nếu tôi có vòng tay chứa đồ, thì phải đem theo đá năng lượng bên mình chứ.”
“Ồ, tôi còn muốn mở mang kiến thức về vòng tay chứa đồ một chút, xem ra nguyện vọng này đã tan vỡ rồi.”
Trên mặt Tô Thương nở nụ cười đáp lại, thể hiện sự vô cùng nuối tiếc, nhưng sâu trong ánh mắt, lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Tên cư sĩ này, không có ý tốt gì nha!
Nhưng, mẹ nó chứ một tên đầu đất bị Lão Độc Vật đùa giỡn xoay vòng vòng mà còn muốn chơi trò tâm cơ với ông đây à?
Cái diễn xuất ngu như bò này, không có tí trình độ nào, tưởng tôi đây không nhận ra à, thật sự cho rằng Tô Thương tôi ngu ngốc lắm sao?
“Ha ha, Tô thiếu gia, muốn hiểu biết về vòng tay chứa đồ, sau này sẽ có cơ hội thôi.”