Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1247

Một ánh sáng hiện lên, ngay lập tức, một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết, liền xuất hiện bên trong lồng thiên thạch.  

Hồ Ly trắng, sau lưng có chín cái đuôi, trên người tản ra uy thế ngập trời.  

Advertisement

Cửu vĩ hồ!  

A Ly hiện nguyên hình, đây là trạng thái mạnh nhất của cô, Kết đan không được, ai dám tranh phong!  

Advertisement

"Cái này..."  

Từ Ngọc Phong ở bên ngoài lồng thiên thạch nhìn vào, thấy cảnh này, nhất thời hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi, lẩm bẩm nói: "Yêu...yêu tộc!"  

"Từ sau khi những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần biến mất, trái đất chưa từng có yêu tộc xuất hiện, đến mức thế hệ sau này, đều cho rằng yêu tộc chỉ là tồn tại trong truyền thuyết mà thôi."  

Từ Ngọc Phong không thể tưởng tượng được mà nói: "Đến ngay cả tôi, cũng đã từng cho rằng yêu tộc không có trên đời này, không ngờ rằng hôm nay vậy mà có thể nhìn thấy!"  

Ầm!  

Ngay thời điểm Từ Ngọc Phong khiếp sợ đó, thân thể A Ly đã đánh vỡ lồng thiên thạch.  

Vèo!  

Sau đó, A Ly hóa thành  một luồng ánh sáng, bỗng nhiên nhào về phía Từ Ngọc Phong, như muốn bóp chết.  

Từ Ngọc Phong hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi, đồng tử nhanh chóng co vào, muốn tránh né.  

Đáng tiếc, đối mặt với A Ly, ông ta ngay cả trốn cũng không thể, ông ta chắc chắn phải chết không nghi ngờ.  

"Đợi đã."  

"A Ly, giữ lại mạng của ông ta, tôi có chuyện muốn hỏi."  

Có điều lúc này, Tô Thương lại gọi A Ly lại, sau đó từ từ đi ra khỏi lồng thiên thạch.  

"Vâng!"  

A Ly cung kính trả lời, sau khi biến thành hình người, liền trở lại sau lưng Tô Thương, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Ngọc Phong.  

Chỉ cần Từ Ngọc Phong dám hành động thiếu suy nghĩ, A Ly chắc chắn sẽ gi ết chết ngay lập tức.  

"Tô thiếu gia, tôi sai rồi, là tôi bị ma quỷ ám ảnh, bị tháp Lưu Ly chín  mê hoặc, van xin thiếu gia cho tôi một cơ hội."  

Từ Ngọc Phong kịp phản ứng lại, ông ta biết mình trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của A Ly, liền quỳ bịch xuống đất, hướng đến Tô Thương cầu xin tha thứ.  

"Ha ha!"  

Tô Thương lộ ra nụ cười lạnh lùng, cúi đầu xuống nhìn Từ Ngọc Phong đang kính sợ, trầm giọng nói: "Trả lời tôi một câu hỏi, còn giết hay không giết, thì phải để xem cảm giác của tôi đã."  

"Tô thiếu gia xin cứ hỏi, tôi nhất định là biết gì nói nấy." Từ Ngọc Phong vội vàng nói.  

"Ừm."  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó hỏi ra vấn đề mình đang nghi ngờ: ""Hơn hai mươi năm trước, người giúp cha tôi giải quyết hậu quả, là ai?"
Bình Luận (0)
Comment