Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 126



"Thật ra em là một! Cô giáo dạy múa.

"
Lý Nguyệt khựng lại một chút rồi quay sang nói về nghề nghiệp của mình, hình như cô thấy hơi ngại một chút.

"Cô giáo dạy múa?"
Tô Thương khẽ cười nói: "Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng em làm streamer trên mạng đấy.

"
"Streamer trên mạng thì sao?" Lý Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"Không sao cả.

"
Tô Thương nở nụ cười, sau đó cười nói: "Làm cô giáo dạy múa rất tốt, anh thích lắm, chỉ là không ngờ rằng vợ à, em còn biết nhảy múa à?"
"Đương nhiên.

"
Nhắc đến chuyên ngành của bản thân, trong nháy mắt Lý Nguyệt cực kỳ tự tin cười nói: "Em học múa chắc phải được vài chục năm rồi, múa là thứ em yêu thích nhất.

"
"Giỏi quá.

" Tô Thương tán thưởng, ngay sau đó cười hỏi: "Vợ ơi, em am hiểu loại múa nào vậy?"
"Múa cổ phong Trung Hoa.

"
"Giỏi, giỏi nha, không hổ là vợ anh, anh rất thích những điệu múa mang nét cổ phong, yêu em chết mất.


"
Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, càng nhìn càng yêu thích cô gái này, anh hỏi tiếp: "Em đã là cô giáo dạy múa rồi, muộn thế này còn đến cầu lưới đỏ làm gì vậy?"
"Ông nội em không muốn cho em múa, ông ấy cảm thấy múa không có tác dụng gì, làm cô giáo dạy múa cũng không kiếm được nhiều tiền nhưng em muốn tự dùng năng lực của mình để kiếm tiền.

"
Lý Nguyệt mỉm cười nói: "Thế là em giấu mọi người trong nhà, một mình mở một lớp dạy múa.

"
"Nhưng lớp huấn luyện của em đã mở được hai tháng rồi mà chỉ có 4 đến 5 học sinh thôi, gần đây cũng không có ai đăng ký cả.

"
Nói đến đây, Lý Nguyệt cười khổ nói: "Nên em định quay một video múa để quảng bá lớp huấn luyện của em.

"
"Cầu lưới đỏ này nhìn rất cổ trang và lộng lẫy, rất thích hợp để làm sân khấu.

"
Lý Nguyệt khựng lại một chút, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Nhưng chỗ này sẽ có người qua lại, em sợ múa ở đây sẽ khiến mọi người vây lại xem, như thế xấu hổ lắm nên Tô Thương, anh đi cùng em đi, mất mặt thì chúng ta cùng mất mặt.

"
"Ha ha.

"
Tô Thương cười nói: "Vợ ơi, em đây là có chứng sợ xã hội à, không nên nha, không phải em là cô giáo dạy múa sao, không phải bình thường cũng sẽ múa trước mặt học sinh ư, sao còn sợ bị mọi người vây lại xem chứ.

"
"Hai chuyện này không giống nhau, học sinh là học sinh, người qua đường là người qua đường mà.

" Lý Nguyệt cắn răng nói: "Tô Thương, rốt cuộc anh có đi cùng em hay không.

"
"Chắc chắn phải đi cùng em rồi, gương mặt em xinh đẹp như vậy, anh sợ em múa xong đám con trai vây xem không kiềm chế được, anh phải ở bên cạnh bảo vệ em.

" Tô Thương chân thành nói.

"Phì, không đứng đắn gì cả!"
Lý Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Thương nhưng trong lòng lại đang nở hoa, sau đó nói: "Tô Thương, vậy em bắt đầu đây, còn đây là máy ảnh và điện thoại của em, anh cầm đi, sau đó tìm một góc thật đẹp quay em đẹp chút nhé.

"
"Có ngay.

"
Tô Thương nhận lấy máy ảnh và điện thoại, sau đó tò mò hỏi: "Vợ ơi, em chuẩn bị múa gì vậy, có tên gọi không?"
"Ừm.

" Lý Nguyệt gật đầu nói: "Em định múa quạt Đan Thanh, em có cải thiện nó một chút trên cơ sở bản gốc, hiệu quả chắc sẽ không tệ lắm.

"
"Múa quạt Đan Thanh! Nghe tên đã thấy đẹp rồi, vậy phải cần quạt nhỉ, em có mang theo không?"
"Có chứ.

"
Lý Nguyệt lấy một cái quạt xếp từ trong ống tay áo, hơi nhút nhát nói: "Tô Thương, anh mở điện thoại lên đi, phát bài hát đầu tiên trong danh sách nhạc của em ấy, em bắt đầu múa đây.

"
"Được rồi, em cứ múa đi, mấy vấn đề khác cứ giao cho anh.


" Tô Thương khích lệ nói.

"Ừm.

"
Lý Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó tiến lên trước mấy bước, đứng giữa cầu lưới đỏ.

Trong phút chốc, rất nhiều người qua đường dừng bước lại, nhìn sang phía bên này.

Lý Nguyệt để ý thấy mọi người đang nhìn mình càng căng thẳng hơn, nét mặt cũng hơi mất tự nhiên trông như muốn bỏ cuộc giữa chừng vậy.

Đúng lúc này, Tô Thương bấm vào danh sách nhạc trên điện thoại di động, một đoạn dạo đầu đẹp đẽ của phong cách cổ trang vang lên.

Ca khúc đầu tiên chính là ca khúc cổ trang đang rất hot --- Thanh Ti.

Tiếng nhạc vừa vang lên, Lý Nguyệt lập tức đi vào tư thế, ánh mắt cũng không giống trước, không còn nhìn ra chút nhút nhát nào nữa.

"Quân nào thấy, thiếp nhẹ nhàng cất bước nhảy.

"
"Quân nào thấy, thiếp da diết kéo đàn.

"
"Quân nào thấy, một sợi tóc đen cả đời sầu.

"
Âm nhạc vang lên, Lý Nguyệt thật sự đã nhập cuộc rồi, bắt đầu buổi biểu diễn của chính mình.

Cô mặc chiếc váy cổ phong, khoác một chiếc áo choàng rất dài sau lưng, động tác nhẹ nhàng diễn tả tình cảm dịu dàng như nước, cực kỳ uyển chuyển.

Tô Thương đứng bên cạnh cầm cái máy ảnh trong tay, vì tìm góc độ nên phải ngồi xổm xuống.

Anh vừa quay chụp vừa không kiềm chế được mà khen ngợi: "Đẹp thật, xem ra vợ thật sự đã từng học múa rồi.

"
"Hoa rơi tán loạn, phiêu theo gió, làm loạn tầm mắt ta.

"
"Thuyền đánh cá mờ ảo trong làn khói, ngọn đèn dầu đêm nay lụi tàn.

"
"Ta vẫn sống mơ mơ màng màng ngày qua ngày, cười xem thế sự đổi thay như nước chảy.

"
"Người kia than, than nỗi khổ tương tư bất tận, nhớ hoa niên.

"
Ca khúc vẫn đang tiếp tục, điệu múa của Lý Nguyệt cũng đang tiếp tục, quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy, cực kỳ mê hoặc.

Xung quanh càng ngày càng nhiều người qua đường dừng chân lại xem, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay chụp.

"Wow, chị gái này đẹp quá đi, vẻ đẹp thần tiên gì vậy!"
"Múa cũng đẹp, thoả mãn toàn bộ ảo tưởng của tôi với mỹ nữ cổ trang.

"
"Chắc chắn cô ấy là người nổi tiếng nào đó trên mạng đến cầu lưới đỏ để check in đây mà, mọi người có ai biết cô ấy không.


"
Đông đảo người qua đường đều đánh giá rất cao điệu múa của Lý Nguyệt, thậm chí có mấy tên con trai còn không rời mắt khỏi người Lý Nguyệt được.

"Dám trắng trợn nhìn chằm chằm vợ tôi à, hừ hừ!"
Chuyện này khiến Tô Thương ghen muốn nổ mắt, trực tiếp vung tay lên, lập tức có một trận gió lớn thổi qua cuốn bụi đất dưới đất lên nhắm thẳng vào mấy tên con trai qua đường kia.

"Moá, gió lớn quá đi.

"
"Chết tiệt, mắt của tôi.

"
Mấy tên con trai đang chăm chú xem Lý Nguyệt nhất thời khổ không tả nổi.

"Hừ.

"
"Đó chỉ là bài học nho nhỏ thôi đó.

"
Tô Thương hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục thưởng thức điệu múa của vợ mình.

Cũng chính lúc này, giây phút huy hoàng đã đến.

Chỉ thấy Lý Nguyệt cởi áo choàng xuống, lặng lẽ vứt cho Tô Thương, động tác sau đó không còn nhẹ nhàng chút nào nữa, quạt giấy trong tay trông như biến thành một thanh kiếm vậy.

Cô một nhanh một chậm, cả cơ thể đều đắm chìm vào múa, lập tức khiến khán giả bùng nổ.

"Danh xưng trích tiên, người không màng gấm son, đến nhân gian đấu rượu chốn Hồng Lâu, đôi mắt đa tình, vung bút thêm vài đấu thơ.

"
"Rót chén rượu mạnh nhất thế gian, nằm trên tòa lầu chót vót nơi Trường An, nhìn thiên hạ nào ai bình thản như người.

"
Ca khúc vẫn tiếp tục phát ra, lúc này Tô Thương mới phát hiện thì ra đây là một chuỗi các bài hát cổ phong được ghép vào với nhau.

Vừa nãy là Thanh Ti, bây giờ đã đổi sang Trích Tiên rồi.

Không thể không nói hai bài hát này đều cực kỳ dễ nghe, cộng thêm điệu múa của Lý Nguyệt quả là khiến cho thị giác và thính giác cùng lúc đều được hưởng thụ , do đó càng ngày càng thu hút nhiều người đến xem hơn.

Thấm thoát trên cầu lưới hồng đã chật kín người đứng xem, ở tít xa còn có người nhìn lại, tất cả đều nín lặng, hiện trường không có chút tạp âm nào, ai nấy đều sợ sẽ phá huỷ sự tốt đẹp này.

Khoảng chừng 2 phút đồng hồ sau thì điệu múa của Lý Nguyệt kết thúc, cô thở dồn dập, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Cô đưa tay lên lau mồ hôi, kết quả là nhìn thấy có nhiều người đang nhìn mình như vậy, sự tự tin lúc múa vừa rồi lập tức biến mất, cô nhất thời cảm thấy căng thẳng chạy một mạch ra núp sau lưng Tô Thương, thúc giục Tô Thương rời đi.

Mấy người con trai qua đường vây xem đều si ngốc nhìn Lý Nguyệt, Tô Thương nghiến răng đến chảy cả máu, ghen tức muốn chết luôn rồi cho nên không chút do dự nào liền kéo vợ chạy đi mất!.


Bình Luận (0)
Comment