Tô Thương của hiện tại, tuy còn ở luyện khí tầng thứ chín, nhưng thực lực thì ngày càng tiến bộ.
Bây giờ anh ấy sử dụng nghệ thuật luân hồi của Bách thế luân hồi quyền, có thể khiến ý thức của Tây Môn Hổ Tiếu rơi vào trạng thái luân hồi.
Advertisement
Tuy chỉ có không phẩy mấy giây ngắn ngủi, nhưng đối với Tô Thương mà nói, thời gian này hoàn toàn đủ rồi.
Bởi vậy.
Advertisement
Tây Môn Hổ Tiếu còn chưa kịp phản kháng lại, thì đã bị một kiếm của Tô Thương cứa đứt cổ, máu chảy ồ ạt ra.
“ y…”
Hai mắt Tây Môn Hổ Tiếu lộ ra vẻ kinh sợ, lấy hai cánh tay che cổ họng lại, nhưng vẫn không cầm nổi vết thương, vài giây sau liền ngã trên lôi đài, đi tong một mạng rồi.
Tây Môn Hổ Tiếu tắt thở, hiện trường bỗng rầm lên âm thanh to lớn.
“Chết rồi, m* ki*p, thế hệ sau nhà họ Tô mạnh thật đấy, vậy mà có thể giết Tây Môn Hổ Tiếu trước mặt mọi người.”
“Ha ha, Tây Môn gia tộc chiếm đoạt núi Côn Luân, Tô Thương là thế hệ sau nhà họ Tô, vốn dĩ không có cảm tỉnh gì đối với Tây Môn Hổ Tiếu huống hồ mấy ngày nay, Tô Thương và nhà họ Trương ở Phượng Dương, qua lại khá thân thiết, nghe đồn là Tây Môn Hổ Tiếu đã giết chị gái của Trương Mộc Cổ, hơn nữa lúc trước Tây Môn Hổ Tiếu mở miệng khiêu khích, Tô Thương giết cậu ta, không kì lạ một chút nào.”
“Cái tên thế hệ sau nhà họ Tô này, rốt cuộc là thực lực gì vậy, thế là một kiếm lại có thể chém chết được Tây Môn Hổ Tiếu.”
“Chỉ là đánh bất ngờ thôi, giống như giết Tông Thanh Dương đấy, thủ đoạn của Tô Thương dơ bẩn quá.”
“Ha ha, ngang nhiên giết người, lần này slot của Tô Thương phải bị tước bỏ, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi núi Võ Đang nữa.”
...
Mọi người bàn tán ầm ĩ, không chỉ mọi người hóng chuyện dưới lôi đài, ngạc nhiên, mà đến cả mấy vị trụ cột ngồi trên ghế giám khảo cũng vô cùng khiếp sợ.”
Ai cũng không ngờ rằng, Tô Thương ra tay quyết đoán như vậy, trong chốc lát đã giết được Tây Môn Hổ Tiếu.
Trong đám người kia, Trương Mộ Cổ đứng cùng một chỗ với Vương Phú Quý, tận mắt nhìn thấy Tây Môn Hổ Tiếu bị giết, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
“Chị ơi, mối thù của chị, Tô đại thiếu gia đã báo thù cho chị rồi, hi vọng chị trên trời có linh, có thể yên nghỉ được rồi ạ.”
Sau khi kịp phản ứng lại, hai mắt Trương Mộ Cổ ửng đỏ, rưng rưng nước mắt, nhìn về phía Tô Thương, nghẹn ngào rồi tự lẩm bẩm: “Tô đại thiếu gia... Cảm ơn, cảm ơn anh!”
“Nhát kiếm ân tình này, khiến cho trời đất thay đổi, Tô đại thiếu gia ngầu quá đi!”
Vương Phú Quý đứng bên cạnh, hai mắt bỗng sáng lên nói: “Không biết khi tôi dùng kiếm, có thể ngầu như vậy được không ta.”
Giờ phút này.
Tô Thương đứng trên lôi đài, từ từ lau vết máu trên kiếm Thương Khung, thể hiện ra vẻ bình tĩnh.
Chẳng biết từ lúc nào, A Ly đã xuất hiện sau lưng Tô Thương, cảnh giác nhìn về bốn phía, hộ tống cho Tô Thương.
“Tô Thương!”