158: Vương Đại Thiếu Gia Lòng Đầy Căm Phẫn
Lý Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Thương, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ nói: "Em còn không phải lo lắng cho cái tên đại ngốc nghếch nhà anh tìm không thấy lớp học hay sao?"
"Ha ha, vợ à, lần đó là anh nghe nhầm, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, thực ra tai của anh nghe rất thính đó nha.
"
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Thậm chí, anh có thể nghe thấy trong lòng của em đang khen anh rất đẹp trai nữa đó.
"
"Đừng bốc phét nữa được không, Mr.
Lãng tai của em" Lý Nguyệt bĩu môi cười nói.
"Khụ khụ.
"
Tô Thương không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, thế là nói: "Vợ à, anh nhớ lúc đưa em đến trường, em không phải là bộ đồ này mà, em thay đồ từ lúc nào thế.
"
"Vừa rồi em đang tập múa, đây là bộ đồ múa của em, em nghe điện thoại của anh xong liền đi ra đây, không kịp thay đồ nữa.
"
"Là thế hả, thế thì vợ ơi, em nhanh vào tập múa tiếp đi, đúng lúc để anh nhìn trộm vợ một chút.
" Tô Thương cười nói.
"Em nhảy mệt rồi, buổi trưa ăn lẩu, miệng có chút khát, em muốn uống ngụm nước! "
Lý Nguyệt đang nói, đột nhiên thấy Tô Thương lại gần, giống như muốn hôn mình, thế là vội vàng nói: "Ý của em là, em muốn uống nước khoáng, em không uống miệng! ơ ơ ơ! "
Lý Nguyệt vẫn chưa nói xong, liền bị Tô Thương chặn miệng lại, bắt đầu hôn mà không thèm để ý gì đến ai.
Lúc đầu, Lý Nguyệt đánh vào lồng ngực Tô Thương, nhưng từ từ, cơ thể của cô bắt đầu mềm nhũn, giống như con chim non dựa vào cơ thể Tô Thương, bắt đầu phối hợp với nhau.
Mặc dù dáng người Lý Nguyệt đẹp hơn người, cao khoảng một mét bảy, nhưng vì múa cổ điển, nên không đi giày cao gót.
Mà Tô Thương khoảng chừng hơn một mét tám, cúi đầu xuống là có thể dễ dàng hôn lên vợ mình rồi.
Cứ như vậy, hai người đi tới đi lui, kéo dài khoảng bốn, năm phút mới tách nhau ra.
Sau đó.
Tô Thương ôm eo Lý Nguyệt, cười hì hì nói: "Vợ ơi, vợ có còn khát nữa không?"
"Hết khát rồi!"
Lý Nguyệt giận dữ nhìn Tô Thương, mặt đỏ ửng, thẹn quá hóa giận nói: "Tô Thương, anh với con lạc đà Alpaca có phải là có họ hàng gần không, sao toàn là thích phun nước miếng thế hả, lần sau cứ tiếp tục như thế, em sẽ không hôn môi anh nữa đâu!"
Tô Thương nghe xong, dùng giọng điệu tổng đài bá đạo, nghiêm túc nói: "Hửm? Em gái, em không hôn môi anh, thế em muốn hôn môi với ai hả?!"
"Muốn hôn ai thì hôn, dù sao thì không hôn với anh nữa!" Cái đầu nhỏ của Lý Nguyệt hất lên kiêu ngạo nói.
“Ha ha, em gái, em chọc giận anh thành công rồi đó, bây giờ anh sẽ cho e thấy nụ cười đểu giả của anh cùng với vẻ mặt mang sáu phần hờ hững, tám phần lạnh lùng, chín phần khinh bỉ, để rồi sau đó anh sẽ bắt đầu giày vò em!" Tô Thương hung dữ nói.
"Phù!"
Lý Nguyệt đột nhiên cười một tiếng: "Tô Thương, anh thế này trông thật ngốc!.
!"
Tô Thương không chần chờ, hôn thêm một lần nữa, Lý Nguyệt lập tức không nói nữa.
Mặc kệ là con gái hay là phụ nữ, đối phó với họ, đừng quan tâm quá nhiều, chỉ cần mò mẫm vài cái, hôn nhiều hơn hai cái thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Lần này sau khi hôn thật dài, Lý Nguyệt ngoan ngoãn rúc vào ngực của Tô Thương, hành động của hai người trông cực kỳ ngọt lịm.
"Cmn, hoa khôi khoa tài chính Lý Nguyệt!”
"Hoa khôi khoa tài chính gì chứ, cô ấy đến từ câu lạc bộ múa, tôi xem cô ấy múa rồi, nói là hoa khôi cũng không đủ đâu!"
"Vài ngày trước, video Lý Nguyệt múa ở cây cầu lưới đỏ nổi tiếng trên Internet, thành tin hot trên các trang mạng toàn quốc, mấy người có biết không?"
“Tất nhiên là biết rồi, nhưng đáng tiếc, cô ấy là vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia, hôm nay video Tô đại thiếu gia đánh phóng viên cũng hot rồi, công tử bột ăn chơi lêu lổng, quả thực là đồ cặn bã!"
"M* nó, người đàn ông đó là ai, sao lại dám hôn Lý Nguyệt, lại còn là hôn môi nữa chứ!"
"Lý Nguyệt dĩ nhiên là không phản kháng, còn nằm trong lồng ngực anh ta! khoan đã, cmn, người đàn ông này là Tô đại thiếu gia sao!"
"Một bông hoa nhài, cắm vào bãi c*t trâu hả, thật đáng tiếc!"
!
Từ khi Lý Nguyệt xuất hiện, liền thu hút một đám học sinh vây quanh, gây ra không ít ồn ào.
Nhất là khi nhìn thấy Tô Thương và Lý Nguyệt ôm nhau, hiện trường lập tức sôi nổi lên, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy đáng tiếc thay cho Lý Nguyệt.
"Một bông hoa nhài cắm vào bãi c*t trâu, ha ha, phân tích thật sự chính xác.
" Lúc này, Lý Nguyệt cười nói.
Tô Thương nghe những lời này, lập tức xắn tay áo lên, thở phì phò muốn đi dạy lại mấy đứa học sinh đã nói ra những lời này.
"Tô Thương, bớt giận, người ta chỉ là nói đùa thôi mà.
" Lý Nguyệt giữ Tô Thương lại, khuyên nhủ.
"Không được, những lời này sao có thể lấy ra làm trò đùa được chứ!"
Tô Thương nghiêm túc nói: "Em là vợ của anh, anh tuyệt đối không cho phép bọn họ nói em là c*t trâu!"
"Ặc! "
Lý Nguyệt dừng lại, nụ cười trên miệng chợt tắt.
Sao em lại là c*t trâu được chứ?
Mình rõ ràng là bông hoa nhài, không phải sao?
Anh có phải là hiểu lầm gì câu nói này hay không?
"Chạy mau, Tô đại thiếu gia thẹn quá hóa giận rồi"
"Cái tên đại thiếu gia ăn chơi trác táng này đến phóng viên còn dám đánh, nhất định sẽ không xem chúng ta ra gì đâu, đừng nên đắc tội với anh ta.
"
Đám học sinh ở bên cạnh nhìn Tô Thương tức giận, đột nhiên bị dọa đến giải tán ngay lập tức.
"Hừm, xem như chúng mày chạy nhanh.
"
Tô Thương nghiến răng nói, tất nhiên cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi, lấy thân phận của anh ấy, anh ấy sẽ không thực sự tức giận với những học sinh này, dù sao thì vị trí cao thấp cũng khác nhau: "Vợ à, em không phải là khát nước chứ, đi, anh đưa em đi mua nước.
"
"Ừm, có điều em không muốn uống nước nữa, em muốn uống trà sữa.
" Lý Nguyệt cười nói.
"Được thôi.
"
Tô Thương cười cười, sau đó liền nắm tay Lý Nguyệt, đi trên con đường nhỏ trong vườn trường.
Bây giờ mới là mùa thu, gió chiều nhè nhẹ không hanh khô, không khí mùa thu thật sảng khoái.
Cùng người mình thích đi bộ trong vườn trường, dưới chân dẫm lên những chiếc lá vàng, âm thanh xào xạc xào xạc truyền đến, còn không phải là cảm giác yêu đương hay sao?
Rất nhanh, Tô Thương và Lý Nguyệt đã đến được quán trà sữa ngoài cổng trường học.
Lúc này, đang là giờ học, vì thế trong quán trà sữa rất ít người.
Sau khi Tô Thương và Lý Nguyệt gọi trà sữa, liền ngồi xuống bên cạnh chờ.
"Tô đại thiếu gia?"
Lúc này, ở cách đó không xa truyền đến tiếng của Vương Phú Quý, trong giọng nói tràn đầy kích động: "Cmn, Tô đại thiếu gia, thật sự là anh sao!"
"Còn có chị dâu, chị dâu Lý Nguyệt, xin chào, cmn, hai người cũng cầm tay nhau luôn rồi hả!"
Tô Thương nghe thấy giọng nói đó, liền cùng Lý Nguyệt đi đến bên cạnh Vương Phú Quý.
Trong lúc đó, Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, nghi ngờ nói: "Vương đại thiếu gia, cậu đây là đang làm cái gì vậy hả?"
"Tôi hả! "
Ánh mắt Vương Phú Quý trốn tránh, cầm điện thoại lên thuận miệng ứng phó nói: "Ha ha, tôi đang cày tiktok.
"
"Cày tiktok?"
"Đúng vậy, cày tiktok.
"
Vương Phú Quý mở điện thoại ra, vừa mở video vừa nói: "Tô đại thiếu gia, anh không biết sao, đàn ông bây giờ, quá thảm thương rồi, một chút tôn nghiêm cũng không có.
"
"Anh nhìn xem trong video này, một đại lão gia to lớn vạm vỡ, bị vợ ông ấy nắm lấy tai rồi đánh, không dám đánh trả lại, chỉ biết kêu chít chít oe oe đau đớn!"
"Anh nhìn tiếp cái video này, càng đáng giận, vợ anh ta bắt anh ta quỳ ở bàn phím, cmn ngu ngốc, thế mà quỳ xuống không dám nói hai lời, động tác cũng lưu loát sinh động, thuần thục khủng khiếp, vừa nhìn là biết thường xuyên quỳ rồi!"
Vương Phú Quý khuôn mặt đầy ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô đại thiếu gia, anh nói xem giận hay không chứ, những kẻ này thật là nhu nhược, mặt mũi đàn ông chúng ta đều bị họ vứt hết rồi.
"
“Vương Phú Quý tôi, từ đáy lòng luôn xem thường họ, thương tâm, đàn ông thật đáng thương mà!"
Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng kích động, giống như có cảm giác chính mình đang là những người đàn ông trong video đó, còn tỏ vẻ đầy vẻ khinh thường đối với họ.
Nhưng lúc này, Tô Thương nhìn vào Vương Phú Quý đang quỳ dưới đất, động viên nói: "Vương đại thiếu gia, trước tiên cậu đừng tức giận nữa, có chuyện gì thì đứng dậy nói, tôi thấy cậu quỳ trên vỏ sầu riêng thế này, thật là khó chịu mà.
".
Vỏ sầu riêng.
Đúng vậy.
Giờ này phút này, Vương Phú Quý thực sự đang quỳ trên vỏ sầu riêng, quần còn cuốn lại, đầu gối tiếp xúc trực tiếp với vỏ sầu riêng, các vết máu có thể được nhìn thấy rõ ràng trên các bộ phận bên cạnh.
"Phụt.
"
Lý Nguyệt ngồi bên cạnh thực sự nhịn không nổi nữa rồi, mỉm cười cười nói: "Vương đại thiếu gia, anh muốn cười chết tôi sao, mình còn phải quỳ trên vỏ sầu riêng, mà miệng vẫn còn chửi bậy những người quỳ trên bàn phím hay sao chứ.
"
Sau khi cười xong, Lý Nguyệt cảm thấy mình có chút không lịch sự, thế là nói: "Nhanh đứng dậy đi, đừng giày vò mình nữa, để lâu sẽ thấy rất khó chịu đó.
"
"Ô ô ô! Tô đại thiếu gia, chị dâu Lý Nguyệt, tôi cũng muốn đứng dậy lắm, nhưng mà không dám đứng.
" Vương Phú Quý lập tức rơi đầy nước mắt, khóc sướt mướt nói.
"Đàn ông mà khóc cái gì chứ, nhanh lau khô đi, đừng khiến ông đây mất mặt.
"
Tô Thương chửi bậy một câu, sau đó tò mò nói: "Cậu đường đường là Vương đại thiếu gia, ai dám bắt nạt cậu, để cậu phải quỳ lên vỏ sầu riêng thế này?"
"Là bạn gái của tôi, Tô đại thiếu gia, tôi đang yêu, hức hức hức.
" Vương Phú Quý tủi thân nói.
"Yêu đương không phải rất thoải mái sao, là chuyện tốt tốt, khóc cái rắm gì.
"
"Anh không hiểu được đâu Tô đại thiếu gia.
"
Ai ngờ, Vương Phú Quý khóc càng thảm hơn, một dòng nước mũi một dòng nước mắt nói: "Yêu đương khổ quá rồi, nếu có thể lựa chọn, dù có cận kề cái chết thì tôi cũng không yêu nữa!"
"Rốt cuộc là chuyện gì, bạn gái cậu là ai?" Tô Thương nghi ngờ nói.
"Tô đại thiếu gia, người đó là Lưu Sở Điềm!"
Vương Phú Quý khuôn mặt đầy tủi thân nói: "Ngày đó anh nhắc về Lưu Sở Điềm với tôi, ai biết được cô ấy tối hôm đó lại đi đến nhà tôi làm khách chứ.
"
"Lúc nhỏ tôi với Lưu Sở Điềm có mối quan hệ cực kỳ tốt, cũng tính như dạng thanh mai trúc mã đó, chẳng qua tôi và cô ấy hơn mười năm rồi không gặp nhau, ngày đó vừa nhìn qua, thấy cô ấy tướng tá cũng được, nên mới chịu không được mà nói với cô ấy vài câu, cô ấy cực kỳ nhiệt tình với tôi, lúc đối diện với tôi thì mặt cứ đỏ ửng lên, rõ ràng là thích tôi rồi đó.
"
Vương Phú Quý nói tiếp: "Tô đại thiếu gia, con người tôi thì anh đã biết rồi đó, con gái chủ động tìm đến tận cửa, tôi làm sao có thể bỏ qua được chứ, chúng tôi thường xuyên qua lại với nhau như thế, rồi cô ấy trở thành bạn gái của tôi, chúng tôi phát triển cực kỳ nhanh, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.
"
"Nhưng Lưu Sở Điềm quá bảo thủ rồi, khi tôi nhắc đến chuyện đó, cô ấy liền trực tiếp từ chối liền, còn muốn đánh tôi nữa.
"
"Tôi đường đường là Vương đại thiếu gia, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để con gái đánh chứ, lúc đó tôi liền đánh trả lại.
"
Nói đến đây, Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi, khóc không ra nước mắt nói: "Nhưng cmn, tôi phát hiện ra tôi căn bản đánh không lại cô ấy, người con gái Lưu Sở Điềm này, lại là người luyện võ, hơn nữa giống như đã đặt chân đến hóa kình rồi hay sao đó, cực kỳ lợi hại luôn.
"
"Tôi bị đánh rất thảm, hai ngày không xuống nổi giường, đợi sau khi tôi gần như hồi phục rồi, tôi liền đi tìm Lưu Sở Điềm, nói lời chia tay với cô ấy.
"
Vương Phú Quý tiếp tục nói: "Chạm cũng không cho tôi chạm, còn dã man như thế, loại con gái như thế này căn bản không xứng làm bạn gái của Vương đại thiếu gia tôi.
"
"Nhưng mà Lưu Sở Điềm không đồng ý, còn nói tôi nắm tay cô ấy, cũng để tôi ôm cô ấy, làm cho tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
"
"Tôi trách cái cọng lông gì mà nhiệm hả, tôi trực tiếp tìm đến cha tôi, để nhà tôi ra mặt, trừng trị Lưu Sở Điềm, dù sao nhà họ Lưu họ cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, không dám chống lại nhà họ Vương chúng tôi.
"
Vương Phú Quý càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng khổ cực hơn chính là, cha tôi với ông nội tôi, không những không giúp tôi, ngược lại còn nói chuyện với Lưu Sở Điềm, thậm chí còn quay sang đánh tôi một trận, bắt tôi phải đối xử tốt với Lưu Sở Điềm.
"
"Mẹ với bà nội tôi lại càng khoa trương hơn, hai người họ suốt ngày kéo Lưu Sở Điềm đi dạo, xưng hô với Lưu Sở Điềm thì toàn là trực tiếp gọi con dâu, cháu dâu.
"
"Người con gái Lưu Sở Điềm này, cũng không phản bác lại, thậm chí còn vui vẻ đón nhận, nhìn có vẻ rất vui vẻ.
"
"Cô ấy thì vui vẻ rồi, còn tôi thì rất khó chịu.
"
Nói xong lời cuối cùng, Vương Phú Quý vừa lau nước mắt vừa gào khóc: "Tô đại thiếu gia, trong lòng tôi khổ lắm luôn, anh chính là người anh em tốt nhất của tôi, nhất định phải đứng ra làm chủ cho tôi!"
Tô Thương xem như nghe cũng hiểu rồi.
Chuyện của Lưu Sở Điềm, anh ấy trước đây đã biết rồi, chỉ là không nghĩ rằng Lưu Sở Điềm lại to gan đến thế, lại có thể trực tiếp đi đến nhà Vương Phú Quý.
Xem ra, tình yêu làm cho người ta trở nên mù quáng, Lưu Sở Điềm đã chấp nhận con người Trương Phú Quý này rồi, nên cũng trực tiếp đến thăm nhà luôn.
Mà người nhà họ Vương, biết Lưu Sở Điềm xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ mà đã là người luyện võ hóa kình, tương lai còn phát triển hơn nữa, nhất định là mong muốn đẩy nhanh tiến độ chuyện hôn sự của Vương Phú Quý và cô ấy.
Vì thế, nhà họ Vương Phú Quý từ trên xuống dưới đều đối xử với Lưu Sở Điềm tốt như thế, xem Lưu Sở Điềm như người trong nhà họ rồi.
"Vương đại thiếu gia, chuyện của cậu và Lưu Sở Điềm, tôi không tiện nhúng tay vào, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng tư của hai vợ chồng trẻ nhà cậu.
"
Lúc đó, Tô Thương cười cười nói: "Vì thế, tôi không thể giúp cậu được.
"
"Đừng mà, Tô đại thiếu gia, chỉ có anh mới có thể giúp được tôi mà thôi, tôi thật sự không muốn yêu đương với một người con gái dã man như vậy đâu, càng không muốn cưới cô ấy đâu.
"
Vương Phú Quý dùng ánh mắt cầu xin nhìn qua Tô Thương, thành thật nói: "Tô đại thiếu gia, chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết được chuyện phiền phức này, sau này mỗi ngày tôi đều giúp anh nằm vùng ở quán bar, chỉ cần có em kỹ thuật viên xinh đẹp nào mới đến, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh, sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho anh, để anh có thể yên tâm mà hưởng thụ.
"
"Được lắm Vương Phú Quý, những chuyện này trước đây anh cũng làm không ít đó nhỉ?" Lý Nguyệt bên cạnh nghe vậy, đột nhiên vừa cười vừa nói.
"Hả, chị dâu Lý Nguyệt, chị sẽ không phải thật sự tin tôi đang nói đùa đó chứ?" Vương Phú Quý chịu kông nổi mà hỏi.
"Cậu cảm thấy sao? Tôi lại không phải là kẻ ngốc.
"
"Thế tại sao chị lại không tức giận?"
"Tức giận có tác dụng gì không?"
Lý Nguyệt vẩy vẩy mấy sợi tóc trên trán, mỉm cười nói: "Tô Thương là người gì chứ, tôi sớm đã biết rồi, không phải chỉ là quán bar cao cấp thôi sao, đi thì đi thôi.
"
"Không hổ là chị dâu, rộng lượng quá đi.
" Vương Phú Quý nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên.
"Được rồi.
"
Tô Thương có chút không được tự nhiên, anh ấy cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: "Vương đại thiếu gia, đứng dậy đi, ngồi xuống uống ly trà sữa đã, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ bàn bạc rồi giải quyết với nhau.
"
"Yes sir.
"
Vương Phú Quý đồng ý ngay, hai cánh tay chống xuống đất, chật vật đứng dậy: "Đã quỳ mất mười mấy phút rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi, đau chết tôi rồi, chân cũng tê hết cả đây rồi.
"
"Ai cho anh đứng dậy!"
Ngay lúc này, Lưu Sở Điềm mặc bộ đồ thể thao màu trắng bước vào, trong tay còn cầm một cái túi ni lông, trong túi ni lông là thuốc giảm đau tiêu sưng.
Sau khi nhìn thấy Vương Phú Quý đứng dậy, sắc mặt Lưu Sở Điềm tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống cho tôi!"
Phịch phịch!
Vương Phú Quý nghe xong, không dám chần chờ một giây, trực tiếp quỳ lên trên vỏ sầu riêng, hai tay nắm hai tai, rõ ràng cực kỳ sợ hãi Lưu Sở Điềm.
"Vương Phú Quý, tôi chưa cho anh đứng lên, anh cứ quỳ đó cho tôi!" Lưu Sở Điềm giơ túi ni lông trong tay lên, ánh mắt tràn đầy quan tâm, nói: "Ở đây có thuốc giảm đau tiêu sưng, sau khi anh chịu phạt xong, em sẽ đích thân bôi thuốc cho anh.
"
"Lưu Sở Điềm, cô phạt tôi quỳ trên vỏ sầu riêng, còn đặc biệt mua thuốc giảm đâu cho tôi làm gì chứ, cô đừng giả nhân giả nghĩa nữa, tôi không cần!” Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ừm.
"
Lưu Sở Điềm nhíu mày, hạ giọng nói: "Vương Phú Quý, anh nói gì, nói lại lần nữa cho tôi nghe xem!?"
"Tôi! "
Vương Phú Quý lập tức luống cuống, vội vàng nặn ra một nụ cười gượng ép, đổi lời nói thành: "Điềm Điềm à, anh nói em chuẩn bị thuốc cho anh, quan tâm anh thế, em thật tốt với anh quá đi.
".