Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1627

Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Tiếp theo tôi sẽ đến núi Cửu Phong, ông sẽ đi cùng tôi chứ, để ông được tận mắt chứng kiến, tôi xóa xổ cái tên thiếu gia Phong Khê kia như thế nào, như vậy ông mới có thể ngủ ngon giấc, không cần phải lo lắng bị tên thiếu gia Phong Khê kia trả thù.”   

“Cái này... Tô đại nhân, tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng vết thương của tôi…”  

Advertisement

Nam Cung Ngự nhìn vết thương lúc trước bị Tô Thương chém rơi cả cánh tay một cái, rồi để lộ ra một nụ cười khổ.   

Nam Cung Ngự có thể làm ông chủ, thiên phú và thực lực đương nhiên là không tồi, ông ta đã là giả đan tam chuyển rồi.   

Bởi vậy.  

Advertisement

Khi ở dưới mật thất dưới lòng đất, Tô Thương đã chém rơi một nửa cánh tay của  Nam Cung Ngự, nhưng không có đáng lo ngại cả, sau khi cầm máu, thì lại như người bình thường.   

Nhưng cánh tay của ông ta thực sự bị cụt mất, ảnh hướng đến sức chiến đấu thì không nhắc đến làm gì, nhưng nếu điều trị chậm trễ, chỉ sợ cảnh giới cũng sẽ tuột dốc theo.  

“Vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng gì đâu.”  

Tô Thương nở một nụ cười, rồi nói: “Ông đã là đầy tớ của tôi rồi, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi ông, thi thể của tên Trường Phong kia, ông chưa tiêu hủy đấy chứ?   

“Chưa ạ.”   

Nam Cung Ngự lắc đầu, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Đối với tôi một tên súc vật như thế, dù chết rồi, tôi cũng không dễ dàng buông tha cho ông ta đâu.”   

“Tôi đã bảo người đem thi thể của ông ta đi phơi khô rồi, sau đó định làm một cái tiêu bản, để thi thể của ông ta quỳ ở bên ngoài cửa chính của gia tộc Nam Cung mãi mãi.”  Nam Cung Ngự mặt âm trầm nói ra, có thể thấy được, hắn là thật thống hận dài phong.  

“Cách nghĩ đó được đấy.”  

Tô Thương cười nói: “Nhưng, cơ thể của ông ta vẫn còn tác dụng, ông mau bảo người làm đóng băng lại đi, tôi về núi Côn Luân một chuyến trước đã, đợi tôi quay lại, có thể dùng cơ thể của ông ta, để khôi phục lại hình dạng ban đầu cho ông, hơn nữa có thể tiến bộ hơn trước đấy, ông sẽ trở thành một cao thủ cảnh giới kết đan thực sự.”   

“Cái này...”  

Nam Cung Ngự không thể tin nổi nói: “Tô đại nhân, câu nói đùa đấy à, cơ thể của ông ta làm sao có thể giúp tôi hồi phục lại như cũ được, hơn nữa, trái đất có điềm xấu, tôi không dám tùy tiện đặt chân đến kết đan đâu.”   

“Tôi khắc có cách.”   

Tô Thương khẽ cười nói: “Đương nhiên, nếu như ông có gì băn khoăn, thì có thể từ chối.”    

“Không không không.”  

Nam Cung Ngự vội nói: “Tô đại nhân đương nhiên sẽ không hại tôi, sao tôi có thể băn khoăn được chứ.”   

“Vậy thì tốt.”  

Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Còn nữa, gọi tôi là ông chủ là được rồi, tôi không thích nghe hai chữ đại nhân đâu.”   

“Vâng, ông chủ.” Nam Cung Ngự kính trọng nói ra.  

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu.  

Sau một hồi nói chuyện, thuộc hạ của gia tộc Nam Cung, cũng đã điều máy bay trực thăng đến nơi.   

Sau đó.  

Tô Thương đi cùng với cha và ông nội, cùng với đông đảo cận vệ thân tín ở núi Côn Luân, rời khỏi gia tộc Nam Cung, ngày hôm sau lại hạ cánh ở núi Côn Luân.  
Bình Luận (0)
Comment