"Đúng vậy đó, không hợp với lẽ thường nha, người tu chân cảnh giới Nguyên anh, có thể so sánh với cảnh giới Võ thánh đó, e rằng chỉ có một mình tiền bối Ngô Thanh Ảnh mới áp chế được ông ta."
"Người tu chân một khi đặt chân đến Kết đan, thì sẽ bị những thứ không rõ ràng quấy nhiễu, cái tên Nam Cung Ngự này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tời đất thay đổi rồi, người tu chân có thể tự do tấn cấp rồi hay sao?"
"Sao có thể chứ, nếu như vậy, những trúc cơ đỉnh phong của Thập đại cổ tộc đó đã sớm đặt chân đến Kết đan rồi, giới luyện võ chúng ta, mới có được bao nhiêu Võ tôn chứ, chẳng phải sẽ nhẹ nhàng nghiền ép chúng ta hay sao?"
Advertisement
...
Tám vị phong chủ đứng thành một hàng, nhìn vào Nam Cung Ngự, bình luận ầm ĩ, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ.
Advertisement
"Các người không cần đoán."
Nam Cung Ngự cũng không muốn mọi người ồn ào bình luận lung tung, thế là khẽ cười nói: "Tôi có thể có thành tựu ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào cậu chủ của tôi, Tô Thương."
"Là cậu ấy dùng thủ đoạn thần bí, giúp tôi vượt qua Kết đan, đặt chân đến cảnh giới Nguyên anh, lại không bị những điềm xấu quấy nhiễu."
Nhắc đến Tô Thương, Nam Cung Ngự vẻ mặt đầy kính sợ, nói tiếp: "Cũng vì thế này, tôi mới có thể cam tâm tình nguyện đi theo cậu chủ."
"Còn chuyện các người nói làm phản, nương nhờ vào cao thủ Ngoại vực, ha ha ha, toàn là lời nói vô căn cứ thôi."
Nam Cung Ngự cười cười nói: "Cậu chủ của tôi, cách đây không lâu đã xóa sổ cha của Phong Khê thiếu gia rồi, Trường Phong đại nhân, vì cũng là thế lực của Ngoại vực, nên khônng thể không chết."
"Cái gì!"
"Thực lực bây giờ của ông, là nhờ Tô Thương, cậu ta có năng lực cường đại như vậy sao?"
"Tô Thương giết Trường Phong? không phải chứ, Trường Phong là một trong những cao thủ đến trái đất, nghe nói khoảng thời gian trước, đã khôi phục lại cảnh giới Nguyên Anh rồi, Tô Thương dựa vào cái gì mà giết được ông ta?"
Nghe được lời thắc mắc của mọi người, Nam Cung Ngự lộ ra một nụ cười mà nói: "Các người, có vẻ quá coi thường cậu chủ của tôi rồi đó, vì sao mà cứ luôn khẳng định thực lực của cậu chủ thấp chứ?"
"Các người suy nghĩ kỹ một chút, từ đầu đến giờ, cậu chủ của tôi đã từng phải sử dụng thực lực của mình hay chưa?"
"Không tận mắt nhìn thấy, hay chỉ bằng phán đoán của mình, thì nói cậu chủ tôi yếu, nếu thế thì không hợp lý chút nào nha."
Nam Cung Ngự tự hào nói: "Nói thật cho các người biết, thực lực của cậu chủ tôi, vượt xa tôi, mà tôi bây giờ là Nguyên anh hậu kỳ, còn về thực lực của cậu chủ tôi, các người tự đoán đi nha."
"Cái gì!"
"Cái này..."
Tám vị phong chủ, bao gồm cả Phan Châu Đan, toàn bộ đều đối mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói lại gì nữa.
"Nhiều năm trước, lão môn chủ Vương Dương Minh Thiên Cơ Môn liền khẳng định, hậu nhân nhà họ Tô chính là hy vọng duy nhất cứu vãn được núi Cửu Phong, tương lai không lâu sẽ hóa giải nguy nan của núi Cửu Phong."
Sau khi dừng lại vài giây, lão già cường tráng kia nói: "Mới đầu tôi cũng không tin, nhưng bây giờ xem ra Vương Dương Mình không phải đùa chúng ta rồi."
"Được lắm, tuổi còn trẻ như vậy, mà có thực lực tương đương với Võ thánh rồi, thật sự không thể tưởng tượng được, so với Tô Vô Kỵ lúc trước còn cường đại hơn nhiều."