Phan Châu Đan cười lạnh nói: "Thiên Niên Sát, đừng làm người khác cười vậy chứ, món chí bảo đó, rõ ràng là vợ ông đưa cho ông, ông phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn được vợ mình trợ giúp, mới miễn cưỡng khống chế được nó."
"Ông chỉ là một cái đồ bỏ đi dựa vào vợ mình mà thôi, Ngô Thanh Ảnh kinh tài tuyệt diễm, danh xưng đệ nhất giới luyện võ, không biết sao lại coi trọng ông nữa." Trong lời nói của Phan Châu Đan, đều là sự khinh thường.
"Phan Châu Đan, đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, ông năm lần bảy lượt sỉ nhục tôi, hôm nay, ông không yên với tôi đâu." Thiên Niên Sát thẹn quá hóa giận nói.
Advertisement
"Đến đây."
Bởi vì chuyện của Tô Thương, cơn giận Phan Châu Đan kìm nén trong bụng đã lâu, giờ phút này nghiến răng nói: "Theo tôi được biết, nửa năm trước ở núi Võ Đang, ông đã đem món chí bảo đó tặng cho Tô Thương rồi, bây giờ ông không có chí bảo trong tay, ông đây chấp ông một tay."
"Hừm, khinh người quá đáng!"
Advertisement
Thiên Niên Sát triệt để nổi giận, điều động chân khí quanh thân mình, liền định dạy dỗ cho Phan Châu Đan một trận.
Phan Châu Đan không sợ chút nào, xung quanh chân khí tràn ngập, giương cung bạt kiếm nhìn chăm chú Thiên Niên Sát.
Trận đấu này, ai nấy đều cực kỳ căng thẳng.
"Lão Minh chủ, Phan phong chủ."
Lúc này, lão già cường tráng mở miệng khuyên: "Các ông tỉnh táo một chút đi, ra tay trước mặt người ngoài như thế, bị người ta chê cười, cũng không phải chuyện tốt đâu."
Nghe nói như thế, Thiên Sơn Tuyết cùng Phan Châu Đan mới bình tĩnh lại, mỗi người đều liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng rời ánh mắt đi.
"Lão minh chủ."
Ngay sau đó, lão già cường tráng kia nói ra: "Thiên Sơn Tuyết lại có động tĩnh, khoảng cách thời gian càng lúc càng ngắn."
"Lần trước chịu đựng thống khổ như vậy, là tám ngày trước, lần trước nữa, là 20 ngày trước."
Lão già này mặt mũi đầy lo lắng mà nói: "Nếu như cứ như vậy mà phát triển tiếp, chỉ sợ..."
"Tuyết Nhi..."
Thiên Niên Sát nghe vậy, lo lắng nhìn về phía thác nước, lại bất lực nói: "Thác nước này, đã bị vợ tôi sử dụng thủ đoạn phong ấn, tôi cũng không có cách nào tiến vào trong, bây giờ tôi đến tìm vợ mình, để bà ấy đi vào xem tình hình của Tuyết Nhi."
"Có việc tìm vợ mình, còn dám nói mình không phải là đồ bỏ đi hay sao?"
Phan Châu Đan lộ ra vẻ khinh thường, sau đó nói: "Thế hệ sau nhà họ Tô đã đi vào thác nước rồi."
"Hửm?"
Thiên Niên Sát trước đó bế quan, cũng không biết những chuyện xảy ra ở núi Cửu Phong, bây giờ cũng không cãi nhau với Phan Châu Đan nữa, mà dò hỏi: "Tô Thương đến sao?"
"Ừm."
Lão già cường tráng gật đầu nói: "Khoảng mấy phút trước đã đi vào trong thác rồi."
"Đây là cấm địa của núi Cửu Phong, các người không ngăn cản hay sao?" Thiên Niên Sát nhíu mày nói.
"Ngăn không được."
Lão già cường tráng nhìn Nam Cung Ngự một cái, sau đó bất đắc dĩ nói: "Vị này, là nô lệ của Tô Thương, cảnh giới Nguyên anh, một mình mà chặn được 8 người chúng tôi."
"Cảnh giới Nguyên...nguyên anh!"