*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hừ!”
“Không được!”
Kinh Kha lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Núi Cửu Phong sơn đã giam cầm tôi mấy ngàn năm, còn cái được gọi là linh hồn núi Cửu Phong, còn đang trấn áp tôi này, nếu tôi thoát ra ngoài, nhất định phải hủy diệt núi Cửu Phong, vĩnh viến biết mất luôn!”
Advertisement
“Còn nữa, chàng trai, cậu chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới nguyên anh thôi, có năng lực gì mà đòi giúp tôi?” Kinh Kha hỏi ngược lại.
“Tôi hiểu được trận pháp, cho tôi thời gian, tôi có thể phá vỡ được trận pháp của Tổ Long, như vậy ông có thể thoát ra được rồi.”Tô Thương đáp lại.
Advertisement
“Ha ha, không ngờ, cậu lại là một tên pháp sư trận pháp đó, nhưng đối với tôi mà nói, thì cũng vô ích thôi.”
Kinh Kha cười giễu cợt nói: “Cho dù không có bất kỳ sự trợ giúp nào, thì trong vòng hai tháng, tôi cũng có thể phá được trận pháp của núi Cửu Phong, đường đường chính chính đi ra ngoài!”
“Đến lúc đó, tôi muốn đại khai sát giới, giết hại chúng sinh, Tổ Long, không phải ông muốn gây dựng nên một thế giới thái bình thống nhất sao, tôi cứ để ông không được như ý nguyện đấy, ha ha ha, giết giết giết, tôi muốn giết hết người trong thiên hạ, để ông được làm một bậc đế vương!”
Nói xong, ma tính trong người Kinh Kha, lại trỗi dậy, vẻ mặt lại dữ tợn, nhưng vẫn còn một chút lí trí, vội nói: “Chàng trai, tiếp tục đi!”
Tô Thương đương nhiên biết ông ta nói tiếp tục là có ý gì, thế nên lại bắt đầu thi triển chú Thanh Tâm.
Có chú Thanh Tâm duy trì, ma tính của Kinh Kha lại được áp chế một lần nữa, cả người đều bình tĩnh lại.
“Chàng trai, cậu tên là gì?” Kinh Kha lạnh lùng hỏi dò.
“Tô Thương.”
“Ừ, Tô Thương, tôi đã nhìn ra cậu không phải Tổ Long, nếu đã cậu đã đến được đây, chắc chắn là hai chúng ta đã có duyên với nhau.”
Kinh Kha nhìn sang Tô Thương, nói tiếp: “Như vậy đi, yêu cầu của cậu tôi đồng ý, tôi có thể không gây khó dễ cho núi Cửu Phong, nhưng cậu nhất định phải dạy cho tôi bí thuật mà cậu vừa sử dụng.”
“Cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ tình hình trạng thái của tôi khá kém, nên vô cùng cần đến nó.”
Kinh Kha nghiêm túc nói: “Nếu không có nó, thì tôi không thể nào duy trì sự bình tĩnh được, tất nhiên sẽ đi sát hại khắp mọi nơi.”
“Được chứ.”
Tô Thương không một chút do dự liền đồng ý, lập tức tâm niệm vừa động, liền có ngay một chùm sáng nhỏ kích thước bằng quả vải, hiện lên trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó.
Tô Thương phất tay một cái, chùm sáng trong lòng bàn tay anh ấy bay về phía Kinh Kha, rồi nói: “Bí thuật tôi dùng lúc nãy, tên là chú Thanh Tâm, chùm sáng này, chính là phương pháp tu luyện của chú Thanh Tâm, bây giờ ông có thể luyện hóa nó được rồi đấy.”