"Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn bà sao?" Tô Thương tức giận nói.
"Thế thì không cần."
Ngô Thanh Ảnh mỉm cười, lại hỏi: "Tôi cảm nhận được sức mạnh ma quái tỏa ra trên người đại khủng bố phía dưới đã giảm bớt rất nhiều, dường như là bị áp chế. Tô Thương, cậu đã làm gì ở phía dưới vậy, đã làm xong chưa?"
Advertisement
"Tiền bối, muốn biết thì tự bà xuống xem là được mà." Tô Thương vừa cười vừa nói.
"Tên nhóc này."
Advertisement
Ngô Thanh Ảnh nhìn qua Tô Thương, nhẹ nhàng cười nói: "Thói hư tật xấu ghi thù này giống y như ông cố cậu, vừa rồi tôi chỉ ném vấn đề cho cậu để cậu đi giải quyết, cậu lại đối xử với tôi thế này, người tuổi trẻ bây giờ cứ không có khí phách như thế sao."
"Tiền bối, bà đừng đứng đấy nói chuyện không đâu, bà có biết tôi ở đã phải trải qua những gì ở phía dưới không?"
Tô Thương đón nhận ánh mắt của Ngô Thanh Ảnh, cố ý tỏ ra thê thảm nói: "Tên Kinh Kha ác ma kia bóp cổ tôi, suýt nữa thì bóp chết tôi."
"Còn nữa, cơ thể của tôi suýt nữa đã bị ông ta đánh tan tành, nếu không phải xương cốt tôi cứng rắn thì đã sớm thiếu tay thiếu chân rồi."
Tô Thương tiếp tục nói: "Bây giờ tôi đã ổn định được tình hình, giúp núi Cửu Phong của bà một ơn lớn, tiền bối, nói một chút đi, bà định đền đáp tôi như thế nào?"
"Hả?"
Ngô Thanh Ảnh hỏi ngược lại: "Tuyết Nhi sinh hai đứa bé cho cậu, cậu là con rể của núi Cửu Phong tôi, hóa giải nguy nan cho núi Cửu Phong không phải điều nên làm sao, làm sao còn ra điều kiện nữa?"
"Chuyện nào ra chuyện đấy, đừng chơi chiêu tình cảm nữa."
Tô Thương kiên định nói: "Tôi vì cứu Tuyết Nhi, cũng tiện thể giúp núi Cửu Phong, chỉ bằng những điều này bà đã phải cho tôi mấy ngàn viên đá năng lượng rồi, không có đá năng lượng thì mấy chục cây dược liệu cũng được, không thể để tôi làm không công được chứ."
"Được rồi Tô Thương, quanh co lòng vòng nửa ngày, hóa ra cậu có ý này."
Ngô Thanh Ảnh chống gậy, không nhịn được cười nói: "Xem ra trước đó là tôi xem thường cậu, cậu còn tinh ranh hơn ông cố mình."
"Nếu cậu đã nói vậy, nể mặt Tô Vô Ky, tôi cũng nên đồng ý với cậu, dù sao năm đó ông ta từng đưa cho tôi một mảnh vỡ tháp Hư Không."
Ngô Thanh Ảnh nở nụ cười, lấy một viên đá tròn sáng lấp lánh trong vòng lưu trữ ra, tuy chỉ to bằng nắm đấm nhưng lại tản ra linh khí mênh mông: "Thứ này tên là đá Thiên Nguyên, bên trong ẩn chứa linh khí bằng ba đến năm chục ngàn viên đá năng lượng, hôm nay sẽ tặng cho cậu, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
"Đá Thiên Nguyên!"
Tô Thương vui mừng quá đỗi.
Thật ra.
Anh cũng không muốn đòi Ngô Thanh Ảnh cái gì, chỉ là bế quan nửa năm, đồ đạc trong vòng lưu trữ của Tô Thương gần như hết sạch, ngay cả đá năng lượng bổ sung linh khí cũng không còn mấy.
Linh khí trong trời đất lại ít ỏi đến đáng thương, nếu như đánh nhau với người ta mà linh khí hao tổn, bổ sung linh khí chính là một vấn đề khó khăn.
Cho nên, Tô Thương mới có thể nửa đùa nửa thật yêu cầu Ngô Thanh Ảnh một ít vật tư tu luyện.
Nhưng Tô Thương không ngờ được Ngô Thanh Ảnh lại hào phóng như vậy, thế mà trực tiếp lấy ra một thứ cực phẩm như đá Thiên Nguyên.
Ba đến năm mươi ngàn viên đá năng lượng là Ngô Thanh Ảnh còn nói giảm đi rồi, theo Tô Thương đoán, linh khí mà một viên đá Thiên Nguyên lớn bằng nắm đấm này ẩn chứa ít nhất cũng phải bằng tám mươi ngàn viên đá năng lượng bình thường.
"Cái này..."