Vương Phú Quý lộ ra một nụ cười nịnh nọt, ngay sau đó liền nhìn cái xác tuyệt đẹp của Minh Cửu, cười nói: "Cha nuôi, người con gái đẹp như vậy, không dùng một chút thật là tiếc, nếu không thì...cha, nhân lúc còn nóng..?"
"Cút!"
Advertisement
Tô Ma liếc Vương Phú Quý một chút, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lạnh cmn rồi, nhân lúc nóng cái gì mà nóng."
"Hì hì, là thế sao, cha nuôi, nếu không có chuyện gì, ở đây nhiều củi khô như vậy, con nhóm một đống lửa, cho cha hâm lại nha?" Vương Phú Quý nịnh nọt cười nói.
Advertisement
""Cmn, con thật là bi3n thái quá đi, ha ha ha, cha thích, hoàn toàn có tư cách là người kế thừa của Huyết Ma này."
Tô Ma hài lòng cười cười: "Có điều, cha không có đam mê đặc biệt gì khác, càng không có hứng thú với cái xác."
"Cái này dễ thôi, cha nuôi, ngoài ngọn núi này khoảng hai, ba mươi dặm, cũng thuộc phạm vi của thành phố đó."
Vương Phú Quý cười hì hì nói: "Con vô cùng quen thuộc với mấy chỗ quán bar, con đưa cha đến quán bar, tìm cho cha mấy em nhân viên kỹ thuật, thả lỏng một chút nha."
Tiếp xúc với Tô Ma lâu như vậy, Vương Phú Quý đều quên hết những chuyện này rồi.
Muốn lấy lòng một người đàn ông, thì dẫn người đó đến quán bar, không có người đàn ông nào có thể từ chối đi bar được, nếu như có thì chắc chắn là do quán bar đó quá nghiêm túc thôi.
"Quán bar?"
Sau khi Tô Ma phục sinh, cũng tiếp xúc với thành phố hiện đại, tất nhiên biết quán bar là nơi nào, nhất thời tối sầm mặt lại nói: "Tên nhóc này, con nghĩ Huyết Ma là người như thế nào chứ, sao cha lại đến mấy nơi ô uế đó được hả."
"Loại chuyện này, sau này không được ở trước mặt cha mà nói ra những lời như thế này nữa, nếu không thì đừng trách cha trở mặt không quen biết!"
Tô Ma nhìn nhằm nhằm Vương Phú Quý, trầm giọng nói: "Còn nữa, đừng tưởng cha không biết, là do con lười biếng, cố ý đưa cha đi quán bar, kéo dài thời gian, cuối cùng chỉ có thể lợi dụng lí do vì giao thông thuận tiện mà đi Giang Bắc!"
"Chút mưu kế nhỏ này của con, vẫn nên tự giữ lại đi, lừa người khác một chút thì được, chứ không lừa được cha đâu, con đường mà cha nuôi của con đi, nếm nhiều muối hơn con đó nha!"
"Con đường cha đi qua, nhiều muối hơn con, những lời này có nghĩa là gì chứ?"
Vương Phú Quý nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó không chút để ý, mà thất vọng nói: "Vậy được, nếu cha không đồng ý thì thôi đi, aiya, con còn đang nghĩ về một cặp chị em sinh đôi nữa đó, để họ mặc đồ cổ trang rồi giao tiếp chuyên sâu với cha nữa chứ."
"Chị..chị em sinh đôi?"
Tô Ma nghe vậy, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong lòng nhịn không được mà có chút dao động, nhưng lại lập tức nghiêm mặt lại nói: "Hừ, cha nuôi của con, có chuyện gì mà chưa trừng trải qua chứ, chỉ là chị em sinh đôi thôi mà, sao có thể làm dao động quyết tâm cha cứu vãn trái đất này được chứ."
"Linh khí khôi phục là chuyện cực kỳ quan trọng, chuyến đi đến Giang Bắc lần này, liên quan đến hàng ngàn tu sĩ tương lai của trái đất, sao có thể qua loa được?" Tô Ma nghiêm túc nói.
"Hiểu rồi."
Vương Phú Quý bị những lời nói của Tô Ma làm cho ngưỡng mộ, khâm phục nói: "Cha nuôi một lòng bảo vệ trái đất, quả thực là là tấm gương cho chúng con...không đúng, chúng ta không phải là cùng một đời, tóm lại, là thần tượng của con, là mục tiêu để con học tập!"