Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1779

Đỉnh này có chín chân, bên trên phủ đầy ký hiệu thần bí, tản ra uy thế kh ủng bố bao trùm hết mọi thứ xung quanh.  

"Cái này..."  

Tô Thương nhìn thấy cái đỉnh này thì lập tức trở nên nghiêm túc, buột miệng thốt lên: "Đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí, thế mà lại là đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí!"  

Advertisement

"Ha ha!"  

Đỉnh Huyền Hoàng Mẫu khí trên đầu Xích Hồng Nguyệt giống như không thể nào phá được, lơ lửng giữa không trung, cô ta lạnh lùng nói: "Không sai, đây chính là đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí. Tô Thương, ánh mắt anh cũng không tệ nhỉ thế mà có thể nhận ra được đỉnh này!"  

Advertisement

"À phải rồi, thiếu chút nữa quên mất anh là Huyền Thiên tiên đế, nhận ra được đỉnh này cũng là chuyện bình thường. Dù sao theo lời cha tôi Viêm Long tiên đế nói, chủ nhân của cái đỉnh này có nguồn gốc liên quan tới anh." Xích Hồng Nguyệt châm chọc nói.  

"Hừ!"  

Tô Thương nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, anh lạnh lùng chất vấn: "Sao đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí lại ở trong tay cô, chủ nhân Khương Cửu Linh của nó đâu rồi?"  

"Ha ha!"  

Khóe miệng Xích Hồng Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc, cô ta lạnh lùng nói: "Đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí đang chỗ ta, cô ta đương nhiên là đã chết rồi."  

"Là ai giết!?" Tô Thương nghe nói như vậy, trong mắt tràn ngập sát ý, anh lạnh lùng nói: "Là Viêm Long tiên đế sao?"  

"Đương nhiên."  

Xích Hồng Nguyệt cười nói: "Cả đời này của Viêm Long tiên đế đều đang tìm kiếm cách để đột phá tới cảnh giới kia, mà nhà họ Khương, với tư cách là một trong những gia tộc cổ xưa của Huyền Thiên Tiên vực, cường giả từng ra khỏi Tiên Đế đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu của ông ấy."  

"Ông ấy biết quan hệ giữa anh và Khương Cửu Linh, năm đó ông ấy hợp sức với các đại tiên đế bức ép anh vào Cửu U Địa Ngục, một trong những nguyên nhân đó chính là ông ấy muốn mưu đồ nhà họ Khương."  

Xích Hồng Nguyệt nói tiếp: "Cho nên, sau khi anh bị nhốt ở Cửu U Địa Ngục, Viêm Long tiên đế đã lập tức đi đến nhà họ Khương, mà tất cả người trong nhà họ Khương đều không hề có sức đánh trả."  

"Chỉ có Khương Cửu Linh là đối mặt với Viêm Long tiên đế, điều khiển đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí, gắng gượng chiến đấu một trận."  

Xích Hồng Nguyệt nói tiếp: "Thế nhưng mà cô ta cũng không chống đỡ được bao lâu, ngày thứ mười đã bị Viêm Long tiên đế đánh bại và gi3t chết, đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí tự nhiên sẽ rơi vào trong tay Viêm Long tiên đế."  

"Viêm Long tiên đế giết vô số người, ông ấy đã đích thân xóa sổ rất nhiều tiên đế, số đế khí ông ta lấy được không ít hơn ngón tay của hai bàn tay. Nhưng ông ấy lại xem đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí như báo vật."  

Xích Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí trên đỉnh đầu mình, sau đó nói: "Ông ấy nói cho tôi biết, đỉnh này có xuất thân từ một cấm địa hoang cổ thần bí, mà cấm địa kia, đừng nói đến tiên đế, cho dù có là trên tiên đế xông vào trong đó thì đến tám chính phần là bỏ mạng."  

"Năm đó, anh và Khương Cửu Linh đánh bậy đánh bạ tiến vào cấm địa hoang cổ, không ai biết các anh đã gặp phải cái gì trong cấm địa hoang cổ đó, nhưng điều bất ngờ chính là, hai người các anh thế nhưng vẫn sống sót đi ra một cách kỳ tích."  

Xích Hồng Huyết giống như hỏi để chứng thực: "Đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí chính là lúc hai người đi ra từ khu cấm địa hoang cổ, lúc ấy chí bảo cũng bị mang ra theo có cả tháp Hư Không. Vốn dĩ hai món đồ này đều thuộc về anh, nhưng mà anh lại đưa đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí cho Khương Cửu Linh, Tô Thương, có đúng như vậy không?"  

Nghe được lời của Xích Hồng Huyết nói, Tô Thương chìm vào im lặng, anh không hề trả lời cô ta, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy suy nghĩ.  

Quả thật giống như lời Xích Hồng Nguyệt nói, năm đó anh và Khương Cửu Linh đã tiến vào cấm địa hoang cổ kia.  

Cấm địa hoang cổ kia đã có từ lâu đời, không ai biết về lai lịch của nó, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng kiêng kỵ cấm địa hoang cổ đó.  

Thế nhưng.  

Nguy hiểm và cơ hội sẽ luôn tồn tại song song. Cho nên mặc dù cấm địa hoang cổ kia có vô vàn mối nguy hiểm, nhưng cũng có rất nhiều tài nguyên, linh dược, chí bảo, công pháp, bí thuật... có đủ tất cả mọi thứ. 
Bình Luận (0)
Comment