Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1855

Đồng thời.  

Cho dù Lý Nguyệt cố gắng ẩn giấu thực lực, nhưng Tô Thương vẫn cảm giác được cảnh giới của Lý Nguyệt.  

Võ Tôn, đỉnh phong!  

Thời gian nửa năm mà thôi, Lý Nguyệt không hề có chút nền tảng gì, vậy mà đặt chân đến cảnh giới Võ tôn đỉnh phong, cái này thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.  

"Lúc trước mình cho vợ một cái quyền ưu tiên, thông qua biếu tặng để cho cô ấy một bước lên trời, trở thành Võ Tôn."  

Tô Thương nhịn không được thầm nghĩ: "Nhưng cô ấy trước đó, chỉ là người bình thường mà thôi, chỉ mới hơn nửa năm, thế mà cô ấy liên tiếp tấn cấp, trở thành Võ Tôn đỉnh phong, cái này có chút không thể tưởng tượng được."  

Lần đó, tổng cộng có mười cái tên được ưu tiên.  

Hôm qua, Tô Thương có quan sát, trong số những người luyện võ đó, chỉ có Thạch Hạo Hãn đặt chân đếm bán Võ thánh.  

Giống như Thạch Cửu Thiên, cũng tiếp nhận biếu tặng, thậm chí lúc trước còn tích lũy kinh nghiệm của người luyện võ nữa nhưng bây giờ cũng chỉ là Võ Tôn hậu kỳ mà thôi.  

Nhưng tự một mình Lý Nguyệt đóng cửa bế quan, ẩn giấu thực lực, vậy mà có thể đặt chân đén Võ Tôn đỉnh phong rồi, thiên phú như thế, quả thật khủng bố, chắc chắn là người đầu tiên trong giới luyện võ rồi.  

Nếu như cho Lý Nguyệt thời gian, có lẽ ít nhất là ba năm, nhiều thì năm năm, cô ấy có thể đặt chân đến cảnh giới Võ thánh, trong vòng mười năm, thậm chí có cơ hội đạt được thành tựu Võ Thần!  

Đối với người tu hành mà nói, bất kể là người luyện võ hay là người tu chân, thiên phú là cực kỳ quan trọng.  

Người có thiên phú bẩm sinh, tu luyện chỉ cần một phút đồng hồ, có thể so sánh với một năm tiến bộ của một người bình thường rồi.  

Không hề nghi ngờ gì nữa, Lý Nguyệt chính là người có thiên tư tuyệt vời.  

"Ha ha, vợ à, vợ có lòng muốn trả thù mạnh quá nha, còn muốn cùng anh chơi trò ẩn giấu thực lực nữa sao."  

Tô Thương cười cười, sau đó thầm nghĩ: "Được, vậy thì anh sẽ phối hợp với em, chơi với em một trận vậy."  

Nghĩ đến đây, Tô Thương giả vờ như cái gì cũng không biết, yên lặng ngồi ở trên ghế sofa.  

Một lát sau, Lý Nguyệt đi đến bên ngoài phòng khách, nhưng cô ẩn giấu khí tức, cũng không có xuất hiện.  

"Hì hì, Tô Thương, anh còn không biết em đang núp trong bóng tối nhìn anh nữa hả."  

Khóe miệng Lý Nguyệt nhếch lên một nụ cười, nhỏ giọng thầm thì nói: "Cái tên này, nửa năm không gặp, thế mà lại đẹp trai hơn chút rồi đó nha."
Bình Luận (0)
Comment