Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 198

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn nữa, Tô Thương có thể nhận ra được, thực lực của Y Đằng vẫn đang bị kẹt lại giống như  vẫn đang đứng ở cái cổ chai, mà chỉ cần bước qua cái cổ chai đó thì thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh.  

Vì thế Tô Thương suy đoán, Y Đằng không phải địa tông chân chính, nhưng cách địa tông chân chính cũng chỉ có một chút xíu nữa mà thôi.  

Không nghi ngờ gì nữa, Tô Thương đã đoán đúng rồi.  

Advertisement

Y Đằng bây giờ, quả thực là bán địa tông, nhưng ông ta và Trần Thượng Quân không giống nhau.  

Trần Thượng Quân là dựa vào phệ huyết châu, cưỡng ép để tăng thực lực lên, còn Y Đằng, là do chăm chỉ khổ luyện.  

Ông ta đã đứng ở bán địa tông một, hai chục năm rồi, đồng thời cũng mò tới được ngưỡng cửa địa tông, chậm thì ba, năm ngày nữa, nhanh thì năm, sáu tháng, thì có thể đặt chân lên địa tông chân chính rồi.  

Y Đằng lần này đến Giang Bắc, chính là muốn lợi dụng cuộc tranh đấu với Tô Huyền Thiên, kích động chính bản thân mình, từ đó mà đặt chân lên địa tông.  

"Tô Huyền Thiên, mặc dù tao vẫn chưa phải là địa tông, nhưng giết mày đã là đủ rồi!"  

Vừa nói xong, Y Đằng cầm trong tay kiếm kanata, chân khí xung quanh bắt đầu khởi động, thẳng vào hướng Tô Thương.  

Ánh mắt Tô Thương run lên, nhưng không hề chủ quan, thay đổi linh khí nghênh tiếp Y Đằng.  

Cứ như vậy.  

Hai người đánh nhau, linh khí cùng chân khí chằng chịt khắp nơi, tàn phá bừa bãi toàn hiện trường.  

Cho dù Y Đằng chưa đặt chân đến địa tông, nhưng thực lực của ông ta không thể khinh thường, Nhất Kiếm Lưu đúng là kỹ năng giết người tốt thật, Tô Thương chỉ có thể cẩn thận mà ứng phó thôi.  

Có điều, Nhất Kiếm Lưu coi trọng việc nhất kích tất sát*, Y Đằng đánh lâu không được, vừa vội vàng vừa tức giận, rất nhanh đã khiến tâm tính ông ta xảy ra vấn đề.  

*Nhất kích tất sát: Chỉ dùng một đao duy nhất để giết chết đối phương  

Ngay từ đầu.  

Y Đằng chiếm ưu thế, hoàn toàn là Tô Thương phải đè lên ông ta mà đánh, trong khi ra tay giữa luồng chân khí vờn xung quanh, một quyền một cước, cuồn cuộn ngất trời.  

"Cha, cha thấy Tô Huyền Thiên với Y Đằng này, ai sẽ chiến thắng?" Lúc này, Lý Khuê Võ đỡ Lý Thuần Phong dậy, tò mò hỏi.  

"Nói không chừng, hau người lực lực đều như nhau."  

Lý Thuần Phong nhìn về phía trước, lộ ra một nụ cười tán thưởng: "Tô Huyền Thiên này, thật là trời sinh, mới hai mươi tuổi đầu, mà đã đạt sức chiến đấu gần như địa tông, tài năng thật như quái vật."  

"Vừa rồi thái độ của Tô Huyền Thiên với Lý Nguyệt, tốt đến lạ thường, ánh mắt nhìn Lý Nguyệt, cũng tràn đầy yêu thương, nhất là cậu ta lại sờ soạng tóc của Lý Nguyệt."  

Lý Khuê Võ đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, liền chịu không được mà hỏi: "Cha, con bé không phải cho Tô Thương... sừng rồi chứ?"   

Tô Huyền Thiên đã cứu Tô Thương sao?  

Nghe được câu này, Lý Thuần Phong sững sờ, ngây người một lúc mới nói nhỏ: "Chắc là đã thế rồi."  

Bình Luận (0)
Comment