…
Vương Trọng Vân nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy sư thúc sư bá, cũng không nhịn được mà nở một nụ cười gượng, nhưng cũng không dám nói chen vào.
Sau khi đã cung kính tạm biệt, ông ấy dẫn theo Vương Dã rời khỏi khu cấm địa, trở về chính điện Thiên Cơ Môn.
“Đồ nhi, tương lai sau này, con có tính toán gì không?” Bất chợt, Vương Trọng Vân lên tiếng hỏi.
“Tu luyện!”
Vương Dã nói một cách nghiêm túc: “Con biết thực lực hiện tại của mình vẫn còn rất yếu, chênh lệch giữa con và Tô Thương càng ngày càng lớn, chỉ có cố gắng tu luyện thì con mới có thể có cơ hội vượt qua anh ta.”
“Không.”
Vương Trọng Vân nghe vậy thì lại lắc đầu, vẻ mặt lạnh lẽo nói một cách đả kích: “Vĩnh viễn con cũng không thể nào vượt qua được Tô Thương, mọi chuyện trong này rất phức tạp, nói tóm lại, Tô Thương là người mà con không thể nào vượt qua được.”
“Đương nhiên, chuyện này cũng không trách con được, cũng không phải là do con tư chất ngu dốt, mà là Tô Thương không giống người thường.”
Vương Trọng Vân nói tiếp: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay khi linh khí thức tỉnh, Tô Thương sẽ trở thành người chủ chốt trong thiên địa, nắm giữ vận mệnh của trái đất, đây chính là độ cao mà vĩnh viễn con cũng không thể nào đạt đến được.”
“Là như vậy sao.”
Sau khi nghe được những lời sư phụ nói, trên nét mặt của Vương Dã thoáng chút ủ rũ, rõ ràng là đã đả kích bởi những lời sư phụ nói.
“Đồ nhi, sư phụ nói với con những lời này, không phải là có ý muốn đả kích con, sư phụ chỉ là muốn nói cho con biết, đừng chọn nhầm đối thủ.”
Vương Trọng Vân nhìn về phía Vương Dã, nói với thâm ý sâu xa: “Kể từ sau khi thua Tô Thương ở Bách Tông hội võ, sư phụ thấy con giống như đã thay đổi thành một người khác, tu luyện hết ngày tới đêm, quên ăn quên ngủ.”
“Sư phụ biết trong lòng con không cam tâm, từ trước cho đến nay, con chính là nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ, gần như là không có người nào có thể là đối thủ địch nổi với con, trong số những người cùng tuổi, cũng chỉ có Phật Tử Vô Cơ mới có đủ tư cách là đối thủ của con.”
“Nhưng hai người các con, chẳng qua cũng chỉ là thế lực ngang nhau, nếu như có thật sự ra tay thì thắng bại là ẩn số, nhưng Tô Thương kia chỉ cần một ngày lại có thể hoàn toàn đánh bại con, hơn nữa còn dùng sở trường Kỳ Môn Chi Thuật mà con giỏi nhất.”
Vương Trọng Vân nói tiếp: “Con không cam lòng sư phụ có thể hiểu được, đổi lại là sư phụ thì sư phụ cũng sẽ giống hệt như con thôi.”
“Nhưng sư phụ không khuyến khích con coi Tô Thương làm đối thủ của mình, bởi vì cậu ta thật sự quá mạnh, cho dù con liều mạng dùng toàn lực, đời này kiếp này cũng chỉ đủ để đuổi theo mà còn không đuổi kịp theo bước chân của cậu ta.”
Vương Trọng Vân khuyên nhủ: “Cứ mãi như vậy, trạng thái của con chỉ sẽ càng ngày càng kém đi, tiến độ tu hành tự nhiên cũng sẽ suy giảm nhanh chóng, điều này không có lợi cho con đâu.”
“Con cần phải học được cách buông bỏ, không cần phải bức ép bản thân mình đến mức như vậy, tĩnh tâm lại đi sâu vào nghiên cứu Kỳ Môn Chi Thuật.”
Tiếp đó, Vương Trọng Vân lại nói tiếp: “Chỉ có như vậy, con mới có cơ hội tiến xa hơn trên con đường này, đồ nhi, lời của sư phụ, con hiểu được chứ?”
“Sư phụ, con…”