Lý Kỳ Kỳ.
Người đang tắm vậy mà lại là Lý Kỳ Kỳ.
Loading...
Tô Thương trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, trên mặt viết đầy hai chữ kinh ngạc.
Advertisement
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, khiến cho Lý Kỳ Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt, cả một hồi vẫn chưa phản ứng lại được.
"Tô Thương!"
"Cái tên lưu manh thối tha này!"
Lý Kỳ Kỳ sau khi phản ứng lại thì lập tức giơ cánh tay lên, chỉ thẳng vào mặt Tô Thương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy mà dám lén xem bà đây tắm, anh anh anh, anh không biết xấu hổ!"
Cô ta không giơ tay lên thì còn đỡ, vừa mới giơ tay lên thì khăn tắm quấn trên người trực tiếp tụt xuống đất.
Cái nên nhìn, cái không nên nhìn, toàn bộ đều lồ lộ ra trước mắt Tô Thương cả rồi.
"A!"
Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Lý Kỳ Kỳ đỏ bừng lên, vội vàng khom người xuống, nhặt cái khăn tắm lên, che chắn những chỗ quan trọng, đồng thời thẹn quá hóa giận hét lên: "Tô Thương chết tiệt, mau cút ra khỏi phòng, còn không tôi sẽ hô người đến đấy!"
"Lý Kỳ Kỳ, chúng ta nói chút lý lẽ được không, là tôi muốn nhìn lén cô sao?"
Tô Thương thành thực nói: "Tô cứ tưởng trong phòng tắm là Lý Nguyệt, cho nên mới nhìn thêm một chút."
"Lý Nguyệt là vợ của tôi, tôi nhìn vợ của mình cũng không quá đáng chứ?"
Tô Thương bĩu môi, rồi nói tiếp: "Nếu như tôi biết người trong phòng tắm là cô, thì cô có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không thèm nhìn."
"Ừ hử, còn giả bộ chính nhân quân tử sao, dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, từ phòng tắm đi ra, mà anh không thèm nhìn sao?" Lý Kỳ Kỳ không phục nói.
"Ha ha."
Tô Thương nhìn Lý Kỳ Kỳ, rồi sau đó khinh thường nói: "Lý Kỳ Kỳ, cô không soi gương hả, cô nhìn người cô từ trên xuống dưới, có chỗ nào hấp dẫn người khác chứ?"
"Hai cái đồ nhỏ xíu xiu đó, còn không bằng một quả táo, nhìn nó tôi còn sợ mình bị đau mắt hột nữa."
"Tô Thương, anh!"
Lý Kỳ Kỳ không kiềm được tức giận, quấn lấy khăn tắm, nghiến răng nói: "Mắt anh mù rồi sao, tôi nhỏ chỗ nào chứ!"
"Haiz, Lý Kỳ Kỳ, cô cần phải biết chấp nhận sự thật đi chứ, nhỏ chính là nhỏ, đây là sự thật không có cách nào thay đổi được."
Tô Thương nhìn Lý Kỳ Kỳ đang quấn khăn tắm, không nhịn được nói: "Tôi khuyên cô đừng quấn nữa, quấn khăn tắm chỉ để dành cho những người to kia thôi."
"Vùng đất bằng phẳng như cô, không đủ để giữ được khăn tắm đâu."
Tô Thương cười nói tiếp: "Người khác quấn khăn tắm, thì có thể giữ lại được, còn cô thì sao, sau khi quấn xong còn phải dùng tay để giữ khăn lại, nêu không sẽ bị tuột mất."
"Chuyện này, cô không cần tôi phải giải thích chứ, lúc nãy chỉ trong nháy mắt, cô vừa mới thả tay ra để chỉ tôi thôi thì khăn tắm không phải đã tuột rồi sao."
Tô Thương nghiêm túc nói: "Lý Kỳ Kỳ, tôi khuyên cô nên khoác khăn choàng tắm lên người, đừng học theo người khác, quấn khăn làm gì."
"Tô Thương, tôi mà là vậy thì anh cũng chả hơn kém gì đâu!"