*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mẹ nói, không thể nói địa chỉ nơi mình ở cho người lạ biết được.”
Tô Du Du lắc đầu, vô cùng đề phòng Vương Dương Minh, sau đó nói tiếp: “Cháu trả chiếc váy lại cho chú này, cảm ơn chú đã cho cháu mặc thử.”
“Ha ha, đúng là đứa trẻ lễ phép.”
Vương Dương Minh bật cười, sau đó nói: “Đêm nay chú có việc gấp cần dùng chiếc váy này, nếu không chú nhất định sẽ cho cháu mượn mặc thêm vài ngày.”
“Đêm nay chú muốn tỏ tình với người nào sao?” Tô Du Du tò mò hỏi.
“Không phải tỏ tình, mà là báo thù!”
Vương Dương Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay chú bị người nhà họ Tô đánh cướp tận hai lần, cho nên đêm nay chú phải tìm cơ hội trả mối thù này!”
“Chiếc váy dài lưu tiên Thâm Hải Chi Lam này, cũng không phải là chiếc váy thường, nó lợi hợi lắm đấy, chỉ cần mặc nó vào, sẽ trở thành cao thủ lợi hại, sẽ không làm chú bị thương.”
Vẻ mặt Vương Dương Minh hung tợn nói: “Chỉ cần chú mặc nó vào, đám già trẻ nhà họ Tô kia cũng đều bị chú hành hạ thành chó, ha ha ha!”
“Du Du, cháu đừng bị chú dọa sợ, chú không phải nhằm vào cháu đâu, mà nhằm vào người nhà họ Tô kia.” Vương Dương Minh còn bổ sung thêm một câu, sợ rằng sẽ phá hủy đi ấn tượng của mình trong lòng tiểu loli.
“Người nhà họ Tô? Chú ơi, những người mà chú nói là ai?” Tô Du Du dường như đã ý thức được điều gì đó, liền lùi về sau một bước, hỏi một câu mang tính thăm dò.
“Còn có thể là ai, đương nhiên là…”
Vương Dương Minh liếc mắt nhìn Tô Du Du một cái, sau đó lên tiếng: “Dù sao cháu cũng chỉ là một đứa bé, nói với cháu cũng không sao, người nhà họ Tô mà chú đến chính là chủ nhân của trang viên này.”
“ Buổi sáng hôm nay, một tên chó chết tên là Tô Thương đã lừa chú rất nhiều đồ, vừa nãy, lại thêm hai người nhà họ Tô đến, một người là Tô Vô Kỵ, một người là Tô Tinh Hà, hãm hại chú thê thảm.”
Vương Dương Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Người nhà họ Tô, đều không phải là thứ gì tốt, người nào người này như kẻ trộm, thật đáng hận, đợi đến đêm nay thương thế của chú khỏi hẳn rồi, thế nào cũng phải trừng trị bọn họ cho đã mới được!”
“Chú ơi.”
Tô Du Du nghe hiểu hết hoàn toàn, thì ra người này có thù với nhà mình, còn muốn tìm cha và Tinh Hà báo thù, vì vậy ngay sau đó, cô bé ấy lập tức bày khuôn mặt thờ ơ không chút biểu cảm nhìn Vương Dương Minh, nói: “Chú có biết cháu mang họ gì không?”
“Họ gì?”
“Cháu… Họ Tô, Tô Thương là cha của cháu, Tô Tinh Hà là em trai của cháu!”