*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến lúc đó, cậu bé sẽ cướp lấy vòng tay chứa đồ của cha, cướp bóc hết mọi thứ của cha, rồi trở thành kẻ phạm tội đệ nhất vũ trụ.
Khi đó, nhất định phải cướp hết mọi thứ, không để lại bất cứ một thứ gì, quần áo cũng lột sạch sẽ, để báo thù cho mối thù hôm nay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Tinh Hà cũng cảm thấy dễ chịu một chút, khóe miệng liền nở một nụ cười giễu cợt.
Cộc!
Lúc này, Tô Thương đưa tay búng một cái vào đầu Tô Tinh Hà, để cậu bé tỉnh mộng lại.
"Á, đau, cha, cái gì tốt con cũng đưa cho cha, sao cha lại còn đánh con." Tô Tinh Hà ôm đầu, nói một cách đau đớn.
"Vừa rồi con cười nham hiểm như vậy, chắc chắn là không có ý tốt gì, cha nghi ngờ con đang muốn gây thêm chuyện gì đó." Tô Thương thản nhiên nói.
"Nghi ngờ... Chỉ vì nghi ngờ mà cha liền đánh con, không còn nguyên nhân khác gì sao?" Tô Tinh Hà vừa kinh ngạc vừa cảm thấy tủi thân.
"Cha đánh con thì cần có lí do sao?" Tô Thương liền hỏi ngược lại, đồng thời giơ cánh tay lên, định cốc vào đầu Tô Tinh Hà một cái.
"Đừng, đừng."
Tô Tinh Hà bỗng tỉnh táo lại, chê cười nói: "He he he, cha, con là con cha, cha muốn đánh thì đánh, đó là đạo lý bất di bất dịch, không sao, cha vui là được rồi."
"Như vậy còn tạm được."
Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó nhất quyết cốc vào đầu Tô Tinh Hà một cái.
"Mẹ kiếp!"
Tô Tinh Hà bỗng nhảy cẫng lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Con đã làm theo cha nói rồi, sao cha còn đánh con thế!"
"Không phải con nói, cha muốn đánh thì đánh, còn nói đó là đạo ký bất di bất dịch sao?" Tô Thương từ tốn nói.
"Con..."
Tô Tinh Hà khóc không ra nước mắt, cuối cùng lựa chọn không nói gì, mà ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
"Ông cố."
Tô Thương vô cùng hài lòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tô Vô Kỵ, khẽ cười nói: "Ông cố, quà gặp mặt của cha, có phải ông cố đã quên không lấy ra rồi phải không?"
"Tên tiểu tử này, nếu như ông cố không có, thì cháu định đánh ta hay sao?" Tô Vô Kỵ xám mặt nói.
"Chắc chắn là không rồi, ông có là cha của ông nội, vai vế cao nhất trong gia đình, cháu sao có thể đánh ông được chứ."
Tô Thương cười nói: "Chỉ là con người cháu trí nhớ không được tốt lắm, chắc sẽ không nhớ được làm sao để mở sát trận này ra, ông cố, cảnh giới chuẩn tiên đế của ông, thực lực cao cường, dù sao thì 108 tòa sát trận này, cũng không thể làm ông bị thương trong thời gian ngắn đâu."
"Ông cố hãy kiên trì ở trong trận pháp này, cháu sẽ từ từ suy nghĩ, đợi cháu suy nghĩ xong rồi, sẽ mở trận pháp, thả ông cố ra ngoài ngay." Tô Thương nghiêm túc nói.
"Mẹ kiếp!"
Tô Vô Kỵ không nói thêm nữa, càng không cam tâm tình nguyện, lấy cây thuốc năm vạn năm ở trong vòng tay chứa đồ ra, rồi nói: "Chỗ ông cố cũng có cây thuốc năm vạn năm tuổi, thế bây giờ cháu đã nhớ ra cách mở trận pháp ra chưa nhỉ?"
"Nghĩ ra rồi ạ, ông cố, ông chờ chút ạ."
Tô Thương nhìn thấy có một cây thuốc năm vạn năm tuổi, hai mắt bỗng sáng lóe lên, vài giây trôi qua, trận pháp đã mở ra một cách thành công.
Xoạt!
Sau đó, một tia sáng lóe lên, Tô Vô Kỵ đi ra từ trong sát trận, quần áo có mấy vết xước, dáng vẻ có chút thảm hại.
Tuy trong thời gian ngắn, trận pháp không uy hiếp gì lớn đến ông ta, nhưng đối phó với trận pháp lại không dễ dàng gì.
"Tô!"
"Thương!"
Lúc này, ánh mắt sắc bén của Tô Vô Kỵ nhìn chằm chằm Tô Thương, từng bước tiến lại gần, trầm giọng nói: "Tên nhãi này, được đấy, dám uy hiếp cả ông cố à.”
"Ông cố, có ý gì vậy, cây thuốc năm vạn năm tuổi ông còn không cho cháu, bây giờ còn dùng ánh mắt này để nhìn cháu, là sao vậy, không phải ông muốn đổi ý đấy chứ."