Ánh mắt Tô Thương dừng trên người Tô Du Du, thoáng có chút khó xử.
Bình thường mà nói, với thực lực Tô Du Du khi mặc Thâm Hải Chi Lam vào, nếu giữ cô bé ấy lại chắc chắn sẽ có tác dụng lớn, dù sao ngay cả Đế cảnh cũng không thể làm tổn thương đến cô bé ấy.
Nhưng mà Tô Thương lo rằng nếu lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ có người ngoại vực càng lớn mạnh hơn đến đây, hoặc hơn thế nữa là một vị tiên đế tới đây, nếu để Tô Du Du ở lại chắc chắn sẽ nguy hiểm.
Cho nên, trong lúc nhất thời Tô Thương không biết nên lựa chọn như thế nào cả.
"Cha ơi."
Lúc này, Tô Du Du nắm tay Tô Thương, nghiêm túc nói: "Hôm nay con tới đây là để giúp cha, con muốn cùng tiến cùng lùi với cha, con sẽ không đi đâu hết!"
"Hơn nữa, con có Thâm Hải Chi Lam, Đế cảnh cũng không phá được phòng ngự của con, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cha cứ cho con ở lại đây đi." Tô Du Du cầu xin, đồng thời kéo cánh tay Tô Thương làm nũng.
Tô Thương không đồng ý ngay lập tức, mà anh nhìn về phía Tô Vô Kỵ bên cạnh, thấy ông cố gật đầu thì mới đồng ý với cô bé ấy.
"Được rồi, con có thể ở lại đây. Nhưng mà, Du Du, con phải nghe theo sự sắp xếp của cha, gặp chuyện gì cũng không được tự mình đưa ra quyết định." Tô Thương nghiêm túc nói.
"Được ạ, Du Du đều nghe theo cha hết." Tô Du Du ngoan ngoãn nói.
"Ừm."
Tô Thương gật nhẹ đầu, sau đó ôm Tô Du Du ngồi xuống ở bên cạnh, bắt đầu giây phút dịu dàng của hai cha con.
Tô Vô Kỵ ở bên cạnh muốn tiến lại gần nói chuyện, nhưng đáng tiếc Tô Du Du rất miễn cưỡng với ông ấy, điều này làm cho Tô Vô Kỵ có một cảm giác mình là người ngoài cuộc, trong lòng tức giận bất bình.
Khó chịu.
Rõ ràng ông ấy mới là tổ tiên, vì sao ông ấy lại làm cho hai cha con bọn họ giống như tổ tiên?
Về phần Bạch Khởi, thì ông ấy đứng ở một bên nhắm mắt điều tức, chuẩn bị ứng phó với linh khí thức tỉnh bất cứ lúc nào.
...
Vài giờ sau.
Màn đêm buông xuống, trang viên nhà họ Tô.
Vương Dương Minh đã luyện hóa hoàn toàn đan dược cứu mạng, thương thế cũng hoàn toàn khôi phục, trở về cảnh giới Chuẩn Đế, khí tức trên người sâu như biển.
"Trang viên nhà họ Tô!"
"A!"
"Ông đây bị cướp hai lần ở chỗ này, cái nơi chó má này, ông đây cả đời này cũng không muốn gặp lại nữa đâu!"
Nghĩ như vậy, Vương Dương Minh lập tức xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng, ông ấy tính thiêu rụi trang viên nhà họ Tô.
Thế nhưng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận kỹ càng, cuối cùng Vương Dương Minh cũng từ bỏ suy nghĩ, xóa bỏ ngọn lửa trong lòng bàn tay.
"Thôi bỏ đi, nơi này là địa bàn của nhà họ Tô, mình không trêu chọc người họ Tô được đâu!"
"Chỉ một mình Tô Vô Kỵ thôi đã vô cùng lợi hại rồi, mà lại có Tô Thương trấn giữ, còn có thêm một cô bé là thiên tài trong tương lai."
Vương Dương Minh cười khổ nói: "Nếu như mình đốt hết nơi này mà bị bọn họ biết được, nếu như bọn họ lấy cái cớ này để lừa gạt mình, vậy mình sẽ gặp phiền toái lớn mất."
"Bỏ đi, mình vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi xui xẻo này đi đã, hầy!"
Vương Dương Minh thở dài một hơi, sau đó lập tức ra khỏi trang viên nhà họ Tô, đang chuẩn bị tung người đi đến động phủ Đông Sơn.
Vèo!
Két!
Thế nhưng vào lúc này, có một chiếc xe thể thao sang trọng dừng ngay trước người Vương Dương Minh.
Ngay sau đó.
Một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, bước ra khỏi ghế lái rồi đi thẳng về phía Vương Dương Minh.
"Mẹ kiếp!"
Vương Dương Minh sau khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia thì lập tức bị dọa cho nhảy dựng, trong lòng vô cùng sợ hãi, quay đầu muốn chạy trốn.
"Vương Dương Minh, anh đứng lại cho em!" Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp mở miệng, giọng nói trí thức của chị lớn làm cho người ta say mê.
Vương Dương Minh nghe được người phụ nữ xinh đẹp kia nói thì lập tức dừng bước, ngoan ngoãn đứng yên.
Không phải là ông ấy không muốn đi, mà là không đi được, không thể nào đi được, hai chân đã mất đi quyền khống chế, hoàn toàn không nghe theo sai khiến của ông ấy.
Vương Dương Minh, bị khống chế mất rồi.
Đường đường là một chuẩn đế, lại bị người phụ nữ xinh đẹp nói một câu khống chế cơ thể mình.