Ở một bên khác, Phong Khuê thiếu gia ở cách đó 10km lại lo lắng không thôi.
Bởi vì anh ta mắt nhìn thấy linh khí khôi phục lại sắp được khởi động rồi, nhưng anh ta chỉ có thực lực nguyên anh đỉnh phong, căn bản không dám tiến lại gần động phủ Đông Sơn, chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Nói đến, Phong Khê thiếu gia mới là người khó chịu nhất.
Ban đầu, anh ta tưởng rằng, thực lực của mình ở trái đất, thuộc hạng cao thủ, đặc biệt là bản thân còn có được chùy Tử Kim.
Nhưng sau này anh ta mới biết được, bản thân mình chả là cái thá gì hết.
Thực lực của Khuê Long, thâm sâu khó đoán, bản thân anh ta dốc hết sức lực, sử dụng chùy Tử Kim, cũng không thể nào giết đối phó được Khuê Long, lúc sau còn bị Tô Thương nhặt lấy đồ.
Như vậy thì cũng cho qua đi, ai ngờ về sau, Tô Thương không nhặt đồ, mà chỉ đơn thuần là thực lực của anh ấy mạnh hơn tên kia.
Thậm chí, đến người anh em Thanh Hải bên cạnh anh ấy, cũng là cảnh giới Hóa Thần.
Còn nữa.
Trước đây không lâu, anh ta muốn sát hại con trai Tô Thương là Tô Tinh Hà, thì đột nhiên xuất hiện một người, sức mạnh lại càng mạnh hơn, chắc chắn là cảnh giới độ kiếp, thậm chí còn có khả năng đặt chân đến cảnh giới chuẩn tiên đế.
Tô Thương quá kinh khủng khiếp, trái đất đáng sợ thật đó.
Giờ phút này, Phong Khê thiếu gia có chút kiêng dè, nếu có thể, chắc chắn anh ta sẽ không cướp lấy cơ hội đến trái đất lần này.
Nhưng việc đã đến nước này, anh ta chỉ có thể kiên trì, hoàn thành nhiệm vụ mà Viêm Long tiên đế giao cho anh ta.
Vừa rồi.
Phong Khê thiếu gia đã thông qua đá Thông Linh, liên lạc với Viêm Long tiên đế ở ngoại vực, rồi nói hết mọi chuyện ở trái đất cho Long Viêm tiên đế.
Sau khi cho Viêm Long tiên đế biết những chuyện này, để không làm khó Phong Khê, mà chỉ bảo Phong Khê đứng từ xa quan sát, không cần phải nhúng tay vào việc linh khí khôi phục.
Phong Khê thiếu gia vốn dĩ muốn nói, nhưng thực lực của bản thân lại thấp, có tới hay không, thì cũng không quan trọng lắm, Phong Khê định hỏi Viêm Long tiên đế xem, có thể tránh xa được một chút hay không.
Nhưng suy nghĩ từ đó đến nay, thì bản thân anh ta lại không có công trạng gì, sau khi Viêm Long tiên đế đến trái đất, liệu có ban thưởng cho mình không?
Thế là, sau khi suy nghĩ, Phong Khê thiếu gia vẫn là không nói ra, mà nghe theo Viêm Long tiên đế nói, núp ở bên ngoài cách đó mười dặm.
"Mau, sắp đến lúc trở mình rồi, chỉ cần Viêm Long Tiên Đế đến, nhất định có thể xóa sổ hết nơi này."
Khóe miệng Phong Khê thiếu nở một nụ cười, mặt mũi đều tràn trề hi vọng nói: "Đến lúc đó, tôi có thể cùng với Viêm Long tiên đế, khống chế toàn bộ trái đất!"
"Ha ha!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh truyền tới: "Phong Khê, chỉ sợ mong muốn này của anh đã thất bại rồi!"
"Ai đó!"
Phong Khê thiếu gia giật nảy mình, nụ cười trên mặt liền tắt đi, vội vàng quay người lại.
Sau khi phát hiện ra giọng nói đó, Phong Khê thiếu gia thở dài một hơi, giọng lạnh lùng nói: "Khuê Long, là anh à, câu vừa nãy anh nói, là có ý gì vậy?"
"Thế còn chưa rõ sao?"
Khuê Long khoanh tay, khẽ cười nói: "Ý của tôi, bây giờ tôi sẽ giết anh, chỉ cần anh chết rồi, thì Viêm Long tiên đế sẽ không đến trái đất, và anh cũng đừng mượn Viêm Long tiên đế làm cái cớ để ra oai với chúng tôi nữa."
“Ha ha, nực cười, chỉ dựa vào anh, mà cũng đòi giết tôi á?"
Phong Khê thiếu gia không hề sợ hãi chút nào, liền tiếp nhận ánh mắt của Khuê Long, khoanh tay khiêu khích nói: "Khuê Long, chuyện của mấy ngày trước anh đã quên rồi sao, tôi đã chặt đứt một nửa thân rồng của anh, chậc chậc chậc, trí nhớ của anh kém thật đấy."
Khuê Long nghe thấy thế, cũng không tức giận, trên khuôn mặt chỉ nở mỗi một nụ cười lạnh lùng rồi nhìn Phong Khê thiếu gia một cách chăm chú.