*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nhưng lựa chọn tốt nhất của ông nên là nhanh chóng thoát đi, ẩn nấp, chờ Viêm Long Tiên đế đến lại tiến hành dung hợp, hoặc là trực tiếp thử nghiệm từ trong ra ngoài, phá hủy Hỗn Nguyên Vô Cực Trận để trở lại ngoại vực."
Khuê Long cau mày nói: "Nhưng vì sao ông cứ tiếp tục kiên trì khống chế cơ thể của Phong Khê thiếu gia trong tay?"
"Ha ha."
Viêm Long Tiên đế khẽ cười nói: "Bổn đế làm như vậy đương nhiên là có lí do của bổn đế, cần gì phải nói cho cậu?"
"Khuê Long, mười giây sau, nếu cậu còn không chịu rời đi, tôi sẽ đích thân đưa cậu đi."
Khuê Long bỗng nhiên thu hồi nụ cười, trầm giọng nói: "Mặc dù có lẽ tôi không có cách nào giữ ông lại, nhưng muốn đánh ông bị thương nặng thì không khó lắm, chỉ là hơi tốn công sức thôi."
Sau khi nghe được lời uy hiếp của Viêm Long Tiên đế, Khuê Long cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng đưa ra quyết định.
"Viêm Long Tiên đế, ông đừng nên đắc ý, cường giả ở Trái Đất nhiều như rừng, Huyền Thiên Tiên đế Tô Thương đã bày mưu lập kế, có cách đối phó với ông, chưa chắc ông đã có thể ngăn cản được linh khí thức tỉnh đâu!"
Khuê Long hơi híp mắt, để lại một câu nói rồi bóng người lập tức biến mất tại chỗ.
Nhưng anh ta không rời khỏi Đông Sơn thật, mà chỉ giữ vững một khoảng cách an toàn mà thôi.
Ở khoảng cách này, nếu như Viêm Long Tiên đế đến giết, anh ta có thể an toàn rút lui, đồng thời còn có thể chú ý đến biến hóa xung quanh động phủ.
Vừa rồi Khuê Long nói Tô Thương có cách đối phó là đang uy hiếp Viêm Long Tiên đế, cũng là đang nhắc nhở Viêm Long Tiên đế, để Viêm Long Tiên đế tránh trúng kế.
Bây giờ.
Mặc dù Khuê Long không biết đến sự tồn tại của hai vị chuẩn tiên đế là Bạch Khởi và Tô Vô Kỵ, nhưng Tô Thương không sợ hãi, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị.
Nếu như Viêm Long Tiên đế bị Tô Thương dùng âm mưu quỷ kế dễ dàng bắt lại, vậy không phải là mình sẽ không có cơ hội cướp lấy căn nguyên linh khí sao?
Trai cò đánh nhau, ngư ông mới có thể đắc lợi.
Bây giờ Khuê Long muốn làm ngư ông, cho nên mới nhắc nhở Viêm Long Tiên đế đề phòng Tô Thương.
Tốt nhất là lấy thực lực của hai bên đánh đến mức cả hai đều thiệt, đến lúc đó mình sẽ xuất hiện, nhẹ nhàng xử lý nốt chuyện sau cùng, cướp đi căn nguyên linh khí.
"Ha ha, vật nhỏ, chơi mưu mô ở trước mặt tôi, cậu còn chưa đủ tư cách!"
"Chỉ sợ làm cậu thất vọng rồi, hôm nay bổn đế chắc chắn sẽ nghiền áp khắp nơi, ngăn cản linh khí thức tỉnh, càn quét Trái Đất!"
Đương nhiên Viêm Long Tiên đế có thể nhận ra được Khuê Long chưa đi xa, thậm chí còn đoán được đại khái Khuê Long muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng mà.
Viêm Long Tiên đế cũng không vạch trần, ngầm thừa nhận Khuê Long ẩn núp trong bóng tối, bởi vì ông ta có đủ tự tin, tối nay nhất định mình có thể nắm tình hình trong tay.
"Huyền Thiên Tiên đế, không biết hơn một trăm năm không gặp, bây giờ cậu như thế nào rồi."
"Còn có Tô Vô Kỵ, ha ha, năm đó ông thất bại bởi tôi, tôi mở một con mắt nhắm một con mắt chính là muốn nhìn xem trăm năm sau, ông đã phá vỡ quy tắc trời đất còn có thể có thành tựu như thế nào."
Viêm Long Tiên đế nhếch miệng lên, ngay sau đó liền chắp tay ra sau lưng, sải bước đi vào động phủ.
"Người này là ai, linh khí còn chưa thức tỉnh mà ông ta đã dám nghênh ngang bước vào, không sợ chết ở bên trong sao?"