Lý Nguyệt cảm xúc kích động nói: “Tô Thương đã sớm nói cho cháu biết việc của Du Du, cháu biết Du Du là con gái của Tô Thương.”
<
“Nhưng bác cũng quá coi thường cháu rồi, sao cháu có thể là loại phụ nữ bụng dạ hẹp hòi chứ?”
Advertisement
“Cháu không những không tức giận, ngược lại rất vui mừng, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, cháu thực sự thích Du Du.”
Nói xong câu nói cuối cùng, Lý Nguyệt đột nhiên đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có, cháu không đồng ý hủy bỏ hôn ước, cả đời này cho dù chết cháu cũng không rời khỏi Tô Thương.”
Bởi vì đứng dậy vận động quá mức, cộng với việc Lý Nguyệt làm việc quá sức và ăn uống không theo quy luật trong mấy ngày nay nên lượng đường trong máu của cô xuống thấp, cơ thể lắc lư, suýt chút nữa đã té ngã.
Hoa Thời Mạc vội vàng tiến lên, đỡ Lý Nguyệt, quan tâm nói: “Cô Lý Nguyệt, cô nên đi nghỉ ngơi đi, Tô công tử có tôi ở đây rồi.”
“Lý Nguyệt.” Tô Thần Binh nhìn Lý Nguyệt, trên mặt đầy xấu hổ nói: “Là bác Tô không đúng, bác Tô nói bậy, bác xin lỗi cháu, nhưng Hoa thần y nói đúng, cháu đã vất vả ba ngày rồi, sức khỏe quan trọng, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Cháu không muốn, Tô Thương không tỉnh lại, cháu sẽ không đi đâu cả.” Lý Nguyệt kiên định nói.
“Đứa trẻ này, nghe lời, đi nghỉ ngơi trước đi, nếu thân thể của cháu có vấn đề, sau này ai sẽ chăm sóc cho Tô Thương.” Tô Kiền Khôn khuyên nhủ.
“Được rồi.” Nghe thấy câu này, Lý Nguyệt không kiên trì nữa, nhìn thoáng qua Tô Thương, âm thầm cầu nguyện cho Tô Thương, quay lại bước ra khỏi phòng.
“Thanh Đại, chăm sóc tốt cho cô Lý Nguyệt.” Hoa Thời Mạc nhàn nhạt nói.
“Vâng ông nội.” Hoa Thanh Đại đang đợi bên ngoài phòng, khi cô ấy nhìn thấy Lý Nguyệt đi ra, liền bước lên phía trước đỡ Lý Nguyệt, hai người cùng nhau rời đi.
“Lão gia, Tô gia chủ, hai người cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Lúc này Hoa Thời Mạc nói: “Về phần thương thế của hai người, trên đời không có tuyệt đối, tôi sẽ tìm cách chữa khỏi cho hai người.”
“Như vậy xin làm phiền Hoa thần y.” Cha con nhà họ tô cảm ơn rồi được người hầu nhà họ Tô khiêng ra khỏi phòng.
Bây giờ, chỉ còn lại Hoa Thời Mạc và Tô Thương đang hôn mê trong phòng.
“Sư phụ, ngài nhất định phải mau chóng tỉnh lại, còn có rất nhiều việc cần ngài xử lý.”
Hoa Thời Mạc nhìn Tô Thương, trong mắt toát lên sự nôn nóng.
Cũng đúng lúc này, Tô Thương đã hôn mê ba ngày, đột nhiên cử động ngón tay!
Đau. Tô Thương có ý thức, phản ứng đầu tiên là đau, toàn thân trên dưới đều đau. Nhưng dù sao cũng là Huyền Thiên Tiên đế, tu chân một trăm ngàn năm, cũng đã trải qua loại đau đớn này rất nhiều.
“Hoa Thời Mạc...” Lúc này, Tô Thương mở mắt ra, thấy Hoa Thời Mạc ở bên cạnh, chậm rãi nói.
Sư... Sư phụ!” Hoa Thời Mạc lập tức vui mừng khôn xiết, trên khuôn mặt già nua toát ra vẻ mặt hưng phấn, vội vàng tiến lên, kích động nói: “Sư phụ, cuối cùng ngài cũng tỉnh.”
“Ừm.” Tô Thương hữu khí vô lực, yếu ớt nói: “Đỡ tôi ngồi dậy.”
“Vâng!” Hoa Thời Mạc cung kính đáp lại, sau đó cẩn thận đỡ Tô Thương lên.