Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 37



Tô Thương đột nhiên hung hăng xuất hiện dọa cho Lý Nguyệt sợ hết cả hồn vía, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.

"Tô...Tô Thương, anh muốn làm cái gì?"
"Hì hì, đây là quán bar cao cấp, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau thì em nói xem anh muốn làm cái gì?"
Tô Thương trêu đùa nói tiếp: "Vợ sắp cưới à, tối nay anh muốn ăn thịt em."
"Đừng...Tô Thương, anh bình tĩnh lại." Lý Nguyệt giãy giụa nói.

"Cứ giãy giụa đi, em càng giãy giụa anh càng hưng phấn."
Tô Thương liếm môi, sau đó bờ môi chậm rãi đưa xuống ra vẻ muốn hôn Lý Nguyệt.

"Tô Thương..."
Lý Nguyệt hét tên Tô Thương, sau khi giãy giụa không có kết quả, cô liền từ bỏ việc giãy giụa, bất lực bật khóc nức nở, dự định buông xuôi chấp nhận tất cả chuyện đang xảy ra.

Nhưng mà rất nhanh sau đó cô liền phát hiện ra Tô Thương đã nới lỏng tay ra, đồng thời bước ra khỏi thân người cô.

"Vợ sắp cưới, anh chỉ muốn qua cơn nghiện mà thôi, không có nghĩ là làm thật."

Tô Thương đứng ở bên cạnh khẽ cười.

Kiếp trước, cả đời anh đều đuổi theo từng bước chân của Thanh Hoàng Nữ Đế, đáng tiếc càng đuổi theo càng xa xôi.

Trong trí nhớ của Huyền Thiên Tiên Đế, Thanh Hoàng Nữ Đế là tiên nữ mãi mãi không bao giờ với tới được, cao cao tại thượng, thánh khiết vô cùng.

Huyền Thiên Tiên Đế nằm mơ cũng muốn được đè Thanh Hoàng Nữ Đế, muốn biến cô thành người con gái của mình, thế nhưng thực lực của hai người lại chênh lệch quá lớn.

Những thứ càng không thể có được thì càng muốn có cho bằng được, hạt giống của sự ám ảnh này đã bén rễ mọc mầm trong trái tim của Huyền Thiên Tiên Đế.

Cho nên, Tô Thương khi nhìn thấy một Lý Nguyệt giống y như đúc với Thanh Hoàng Nữ Đế thì không nhịn được ham muốn được trải nghiệm cảm giác đè Nữ Đế.

Mặc dù Lý Nguyệt không phải là Nữ Đế, nhưng dung nhan lại như được đúng ra từ một khuôn vậy, lúc cưỡng ép đè đối phương cảm giác cũng rất là sướng.

Chỉ là Tô Thương không ngờ đến, hành động này đã gây tổn hại rất lớn đến Lý Nguyệt.

Lúc này, Lý Nguyệt đang co rúm ở trên sô pha, hai tay ôm lấy hai đầu gối bất lực bật khóc nức nở.

"Xin lỗi, là anh không tốt."
Tô Thương vội vàng nói: "Anh đảm bảo với em, những chuyện như thế này sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, lúc nãy anh thật sự chỉ muốn đùa thôi."
Nghe nói như vậy, Lý Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn Tô Thương, vô cùng kinh ngạc nói: "Anh, anh vậy mà biết xin lỗi sao, lúc trước anh sẽ không như vậy."
"Làm sai thì phải xin lỗi, chuyện quá đỗi bình thường mà."
Tô Thương cười nói: "Anh đã nói rồi, bây giờ anh không giống lúc trước nữa, vợ sắp cưới à, quãng đời còn lại, anh sẽ cho em thấy một anh không giống như anh ngày trước, anh chỉ sẽ đối tốt với một mình em."
"Hừ, miệng lưỡi đàn ông, là quỷ lừa người!"
Lý Nguyệt vừa nghẹn ngào vừa nói: "Em nghe Kỳ Kỳ nói, trưa nay anh đã đến quán bar, cô ấy còn nói anh đem theo mấy em nhân viên vào phòng riêng, chắc chắn làm chuyện xấu rồi, anh giải thích như thế nào đây?"
"Anh..."
Tô Thương hơi lúng túng, xoa xoa mũi nói: "Anh chỉ là muốn học kỹ thuật của bọn họ thôi, đợi sau này chúng ta kết hôn rồi lúc động phòng mới biết nên làm gì chứ."
"Học kỹ thuật?"
Lý Nguyệt dừng một chút, rồi hai má ửng hồng nói: "Tô Thương, sao anh không đi chết đi, lời nói như vậy cũng có thể nói ra được!"
"Ha ha."
Tô Thương bật cười, tiếp theo đó nói thêm mấy câu nữa là có thể dỗ được Lý Nguyệt rồi.

Loại con gái như Lý Nguyệt, xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, nhìn qua thì tưởng lạnh lùng, khó lại gần nhưng kỳ thực rất dễ dỗ dành.


Bởi vì phạm vi cuộc sống của cô rất đơn giản, được gia đình bảo vệ rất tốt, không có tiếp xúc với mấy người bậy bạ.

Không đúng.

Chắc là ngoài Tô đại thiếu gia ra thì Lý Nguyệt cũng không có tiếp xúc với người bậy bạ nào khác, đúng chuẩn thiên kim hào môn, không thể nói là cô là đơn thuần ngốc nghếch nhưng cũng chả kém bao nhiêu.

Hơn nữa, cả Giang Bắc này đều biết Lý Nguyệt là vợ sắp cưới của Tô đại thiếu gia, ngoại trừ người cấp bậc cao hơn thì gần như không có người con trai nào dám tới gần cô.

Điều này cũng dẫn đến trong thế giới của Lý Nguyệt, hình ảnh của Tô đại thiếu gia xuất hiện rất là nhiều.

Một khi trong mắt một nữ sinh chỉ có một người đàn ông thì cho dù người đàn ông đó có xấu xa, tệ hại thì nữ sinh đó cũng sẽ nảy sinh một tình cảm rất đặc biệt.

Làm cái ví dụ, lúc đi học, có một nữ sinh thường bị nam sinh ngồi phía sau bắt nạt nhưng lâu dần sẽ nảy sinh thiện cảm đối với nam sinh này.

Tình huống của Tô Thương và Lý Nguyệt lại càng đặc biệt hơn, nhưng cũng có thể lấy cái đó để tham khảo.

Đặc biệt là sau khi biết được nhiều chuyện là do Tô Cảnh Hàm gài bẫy thì cảm giác của Lý Nguyệt đối với Tô Thương càng ngày càng tốt hơn, cho nên sự chán ghét lúc trước đã dần dần biến mất.

"Tô Thương, chuyện hôm nay anh tính làm như thế nào?"
Lúc này, Lý Nguyệt lại hỏi: "Có cần đem những chuyện Tô Cảnh Hàm làm nói cho bác Tô biết không?"
"Chúng ta có ghi âm, hơn nữa em cũng có thể làm chứng cho anh, bác Tô chắc chắn sẽ tin anh." Lý Nguyệt nói thêm.

"Nói ra cũng được nhưng có những việc giấu đi thì tốt hơn."
Tô Thương suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ví dụ như chuyện anh biết võ công, tạm thời đừng nên nói ra, còn tại sao thì anh không tiện nói cho em biết."
Trước mắt mà nói thì Tô Thương có hai lo lắng.

Đầu tiên là công tử Nạp Lan ở sau lưng Tô Cảnh Hàm vẫn chưa lộ diện, Tô Thương không muốn để lộ ra thực lực của mình quá sớm, không còn gì tốt hơn là có thể giả heo để ăn được thịt hổ.

Mà về phía Tô Cảnh Hàm, nghe những lời cậu ấy nói trước khi rời đi rõ ràng là hận Tô Thương tới tận xương cốt, điều quan trọng là cậu ấy không muốn thừa nhận là Tô Thương mạnh hơn cậu ấy.

Qua nhiều năm như vậy rồi, Tô Cảnh Hàm cảm thấy các mặt của mình đều có thể đè bẹp Tô Thương, bây giờ đột nhiên bị Tô Thương đánh bại, trong lòng chắc chắn không chấp nhận được.

Tô Thương đoán là cậu ấy chắc hẳn là sẽ không đem chuyện tối nay kể cho người khác biết, nếu không cậu ấy sẽ là người mất mặt nhiều nhất.


Ngoài ra, còn có một vấn đề nữa, theo như những gì Hoa Thời Mạc nói, dường như có người đã ra tay với nhà họ Tô.

Người đó, đã ra tay làm cho Tô Kiền Khôn bị thương, khó tránh sẽ không làm hại đến những người khác của nhà họ Tô, thậm chí còn có thể san bằng nhà họ Tô.

Tô Thương không muốn để lộ ra tránh để dẫn tới họa sát thân.

Thực lực.

Trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là nâng cao thực lực.

Trước khi có đủ thực lực để chống đỡ lại mọi nguy hiểm thì Tô Thương quyết định vẫn sẽ giả bộ là một người tùy tiện phong lưu.

Sau khi biết được ý đồ của Tô Thương thì Lý Nguyệt cũng không truy hỏi nguyên nhân nữa mà nói: "Tô Thương, chuyện này giao cho em đi, em biết chỉnh sửa âm thanh, đoạn ghi âm để em xử lý cho, sau đó em đem đoạn ghi âm đi tìm bác Tô, vạch trần Tô Cảnh Hàm."
"Nếu như anh không muốn lộ diện thì anh cứ tiếp tục làm một đại thiếu gia ăn chơi lêu lỏng đi, em sẽ kể cho bác Tô nghe là em cảm thấy lúc trước anh đem em ra cá cược có hơi kỳ quái nên mới tìm anh đặt một cái bẫy cho Tô Cảnh Hà, không ngờ cậu ấy tự nhiên lại bùng nổ nói ra biết bao nhiêu chuyện ác mà mình đã từng làm."
"Yên tâm đi, những đoạn anh nói trong ghi âm em sẽ xóa đi hết, sẽ không làm cho bác Tô nghi ngờ đâu."
Lý Nguyệt nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, anh thấy như vậy được không?"
"Được, quá được luôn đó vợ chưa cưới, chuyện này được em sắp xếp rõ ràng như vậy, anh thật không biết phải cảm ơn em như thế nào mới tốt đây."
Tô Thương suy nghĩ một hồi sau đó nghiêm túc nói: "Như vậy đi, vợ chưa cưới, anh tặng em một món quà nhé."
Lý Nguyệt được khen ngợi, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó lại nghe nói được tặng quà nhất thời hỏi :"Quà gì vậy?"
"Nòng nọc nhỏ, trên người anh có đến hàng trăm ngàn con nòng nọc nhỏ, chỉ cần em muốn, anh đều tặng hết cho em." Tô Thương nghiêm trang nói.

"Anh bốc phét, hàng trăm ngàn con nòng nọc, ở đâu nào, sao em không thấy? Lại nói, em lấy nòng nọc làm gì, có ai lấy nòng nòng làm quà tặng chứ." Lý Nguyệt nguýt Tô Thương một cái, cô hoàn toàn không tin.

"Thật đó, nòng nọc này của anh không giống mấy loại bình thường, bọn chúng có thể đi vào cơ thể của em, sau đó em có thể mang thai một sinh mệnh mới rồi, lợi hại không." Tô Thương nghiêm túc nói.

"Nòng nọc nhỏ...mang thai sinh mệnh mới..."
Lý Nguyệt hơi sững sờ, sau đó liền phản ứng lại, khuôn mặt tuyệt đẹp như ngọc đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Thương, đồ lưu manh thối tha nhà anh, anh đi chết đi!".


Bình Luận (0)
Comment