"Khụ khụ."
<
Trương Trọng Ngu sờ lên mũi, vội vàng im miệng ngay, không nói nhiều lời nữa.
Tô Thương nghe đến những chuyện này, không nhịn được cười, không ngờ lại còn có loại chuyện này nữa sao.
Advertisement
Đổ vỏ hả.
Còn ngậm đắng nuốt cay nuôi hơn hai mươi năm, quả thực là quá thảm hại.
"Cháu trai."
Lúc này, Thạch Vân Phi lúng túng nói: "Tình hình đại khái đúng như lời Trương thần y nói."
"Mặc dù Thạch Hiên không phải con trai cậu, nhưng dù sao cậu cũng nuôi nó nhiều năm như vậy, vẫn còn có chút tình cảm."
"Cậu không biết nên xử lý nó thế nào, cháu giết, thì cũng đã giết rồi, coi như trên đời chưa từng có con người này."
Nói đến đây, có thể rõ ràng nhìn ra, Thạch Vân Phi có một chút bi thương.
Con người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được chứ?
Đừng nói đến con người, dù là nuôi một con mèo lâu năm cũng sẽ có tình cảm.
Nhưng mà Thạch Hiên, dù sao cũng là tạp chủng, tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không thì mặt mũi của vùng núi tế trời biết để vào đâu được chứ?
Đúng như Thạch Vân Phi từng nói, đã giết rồi thì thôi.
"Cậu."
Tô Thương nhìn thấy cảm xúc của Thạch Vân Phi như đang suy sụp, nhất thời có chút đáng thương Thạch Vân Phi, thế là chịu chấp nhận người cậu này, rồi mở miệng an ủi: "Chắc chắn cậu không chỉ có một người con nối dõi mà thôi đâu nhỉ, cũng không cần thiết phải thương tâm vì một người ngoài."
"Ha ha, đúng vậy."
Thạch Vân Phi nghe vậy, thoải mái cười to: "Cậu còn có ba người con trai, mặc dù thiên phú luyện võ không giỏi, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời, cháu trai, cháu đây mới thật sự là an ủi người khác, so với một số người còn có tác dụng hơn nhiều."
Nói xong, Thạch Vân Phi lườm Trương Trọng Ngu một cái, giống như có thành kiến vậy.
Trương Trọng Ngu giả vờ như không thấy, ngại ngùng cười không thành tiếng.
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhìn Sở Phục Thịnh, ánh mắt lạnh lùng nói: "Cậu, cậu tránh ra trước đã, người này đột nhập vào nhà họ Tô, có ý đồ giết cháu, cháu tuyệt đối không thể giữ lại được, cháu giết ông ta trước, sau đó chúng ta mới từ từ nói chuyện."
"Cháu trai."
Thạch Vân Phi nghe vậy, cùng lúc đó nhìn về Sở Phục Thịnh, toàn thân chân khí cuồn cuộn, lạnh lùng nói: "Người này, giao cho cậu đi."
"Ông ta hại cậu xấu hổ, cướp người phụ nữ của cậu, khiến cho cậu hơn hai mươi năm trao nhầm tình thương của cha, cậu muốn tự tay giết chết ông ta!"
"Ừm, được." Tô Thương gật gật, cũng không từ chối.
"Cảm ơn."
Thạch Vân Phi chắp tay, sau đó xoay người đi đến trước mặt Sở Phục Thịnh, nghiêm túc nói: "Sở Phục Thịnh, mày vẫn còn đang phong tỏa mạch máu sao, xem ra mày vẫn còn muốn sống tiếp, đáng tiếc, tao không thể để mày sống!"
"Anh...Anh Thạch"
Sở Phục Thịnh mở to mắt, yếu ớt nói: "Đừng...đừng giết em, chuyện năm đó, không liên quan đến em, muốn trách thì trách Đỗ Hồng Cẩm."
"Là cô ta dụ dỗ em trước, em nhất thời chịu không được mới phạm phải sai lầm lớn đó."