Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 5



Cái thứ không nên thân đó, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nó ở nhà ngủ chắc chỉ được đúng mười ngày, còn bình thường nó đều qua đêm ở bên ngoài hết.

Tô Thần Binh tò mò nói: “ Hoa thần y, sao ông lại nhắc tới nó, đừng nói là ông cho rằng nó có khả năng thiên phú chữa bệnh cứu người đấy chứ, tôi đã nói với ông rồi, phương thuốc đó là nó tùy tiện kê đơn, có lẽ đến tên của dược liệu thậm chí nó còn không biết.”
“Ha ha, lão phu chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hoa Thời Mạc cười nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói lệnh công tử đích thân lái máy ủi san phẳng trường học phải không?”
Vừa nghe đến câu này, khuôn mặt Tô Thần Binh tối sầm lại, cảm thấy cực kỳ mất mặt, xấu hổ nói: “Uhm, cái đồ bại hoại gia phong để cho Hoa thần y phải chê cười rồi”
“Thanh niên mà, làm ra những việc khó bề tưởng tượng cũng là rất bình thường, ông chủ Tô, sau này ông có dự định gì cho cậu ấy không? ”
“Tôi hoàn toàn hết hi vọng với nó rồi, giờ không quản nổi nữa, mặc nó muốn làm gì thì làm.” Tô Thần Binh thật thà nói.

“Ông chủ Tô, không thể nói những lời như thế, ngọc không mài thì làm sao sáng lên được, lệnh công tử chỉ là thiếu quá trình gọt dũa, ngài không phải vẫn nên gửi cậu ấy đến trường sao.”
“Đến trường...” Tô Thần Binh cười gượng: “Trường học nổi tiếng lâu đời còn bị nó san phẳng, bây giờ còn có trường nào dám nhận nó chứ.”
“Lão phu hiện nay đang làm làm giáo sư cho trường đại học Kinh Tử, cũng có thể giúp đỡ được một chút, thế này đi Ông chủ Tô, lão phu sẽ đứng ra sắp xếp cho lệnh công tử vào trường nhập học.”
Hoa Thời Mạc cười nói: “Nếu lệnh công tử không phải là tài năng thiên phú trời cho, thì cứ xem như lão phu giúp ngài giải quyết một mối lo ngại, để cậu ấy có thể đến trường học, còn nếu cậu ấy chính xác là thiên tài bẩm sinh, lão phu chắc chắn sẽ chấp nhận để cậu ấy ở lại trường, đến lúc đó hi vọng ông chủ Tô không có ý kiến gì chứ?”
Đại học Kinh Tử, nằm ở Giang Bắc, đây chắc là trường đại học y khoa hàng đầu rồi.


Hiệu trưởng là một người cố chấp cổ hủ, một thời gian trước Tô Thần Binh ném cho ông ta một mớ tiền đưa Tô Thương đến đại học Kinh Tử, kết quả là đã bị ông ta dứt khoát từ chối.

Cũng gọi là may mắn vì bị từ chối, nếu không thì trường bị san phẳng chính là học viện y khoa Kinh Tử rồi.

Mà ở ngôi trường danh tiếng này, quy tụ nhân tài trên khắp mọi miền đất nước, còn có vô số thành quả thí nghiệm nữa.

Nếu thực sự bị san bằng, hậu quả không thể lường hết được, sợ rằng Tô lão gia có ra mặt cũng khó mà bảo vệ được Tô Thương, Tô Thần Binh đã từng cảm thấy may mắn vì điều này.

Lúc này, Tô Thần Binh có chút sững sờ, thằng con rác rưởi của mình lại có cơ hội bước vào trường đại học Kinh Tử sao?
Hoa Thần y xem trọng Tô Thương như thế, nói không chừng thằng nhóc đó thực sự có năng khiếu thiên bẩm về y học.

“Ông chủ Tô, ý ngài như thế nào?” Hoa Thời Mạc hỏi dò.

Tô Thần Binh lấy lại tinh thần, vội vàng cười nói: “Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, chỉ là làm phiền Hoa thần y thôi.”
“Không phiền.”
Hoa thần y cười nói: “Ngày mai đừng quên để lệnh công tử đến trường ghi danh, giờ cũng không còn sớm nữa, lão phu về trước đây.”
“Hoa thần y đi thong thả.”
Sau khi tiễn Hoa thần y, Tô Thần Binh có chút cảm kích: “ông đây từ nhỏ đã không thích đọc sách, không có văn hóa gì, vậy mà không ngờ rằng trong nhà lại có thể có một sinh viên, ha ha, tên tiểu tử Tô Thương này cuối cùng cũng khiến ta nở mày nở mặt.”
Với thực lực nhà họ Tô, ngay cả khi Tô Thương không tham gia bất kì kì thi đại học nào, thì dù muốn học bất kì trường nào trên toàn quốc cũng có thể tùy ý chọn đại một cái.

Nhưng những thứ tốt đẹp này cũng chỉ là cái bóng mà tổ tiên để lại, nói cho cùng cũng không vẻ vang gì, nên trước đây những trường đại học mà Tô Thương đã được nhận vào học, đối với ông ta mà nói cũng không hề có cảm xúc gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ, con trai của mình lại vô duyên vô cớ được Hoa thần y xem trọng, không cần dùng tới quyền lực của gia đình mà lên được đại học, hơn nữa lại là trường đại học Kinh Tử nổi tiếng toàn quốc, việc này khiến Tô Thần Binh có chút tự hào, đến nỗi mà việc con trai mình vốn là một kẻ rác rưởi cũng thèm quan tâm nữa.

Kỳ thực, cũng không thể trách Tô Thần Binh được, Tô Thương từ nhỏ đến lớn đều chưa từng khiến ông ấy ngẩng đầu lên được dù chỉ một lần.

Tuy là lúc nãy khi ở trước mặt Hoa thần y, ông ấy tỏ vẻ chê bai con trai mình khi nói đơn thuốc là do Tô Thương tùy tiện kê bừa, nhưng suy cho cùng thì trong lòng ông vẫn cảm thấy được nở mày nở mặt.


Người ta vẫn thường nói, nếu sự thất vọng về một người đạt tới đỉnh điểm, thì khi người đó có một chút thành tích dù là rất nhỏ, cũng có thể
khiến họ vui sướng gấp ngàn lần, và cảm giác của Tô Thần Binh bây giờ chính là như vậy.

“Tiêu Đình, lập tức đưa Tô Thương từ quán Bar cao cấp về đây cho tôi,
tôi có mấy chuyện cần hỏi nó.”
“Thôi bỏ đi, đứa trẻ đó bị nhốt lại bảy ngày, thực sự là khó khăn cho nó rồi, cứ để nó thoải mái một đêm trước đã, lão gia bên đó vẫn chưa ngủ, cũng cần có người bên cạnh, tôi phải qua đó một chuyến, khi Tô Thương trở về lập tức kêu nó tới tìm tôi.”
Tô Thần Binh dặn dò, sau đó quay người đi đến chỗ Tô Kiền Khôn để phụng dưỡng ông ấy.

....!
Buổi chiều Tô Thương đã luyện chế xong Tinh Tủy Đan và Dưỡng Thận Đan, sau đó anh ăn nó trước.

Lúc này, anh ngồi khoanh chân lại, toàn thân linh khí dâng trào, những chất bẩn màu vàng nhạt từ trong cơ thể được đào thải ra, tiếp tục duy trì như thế nửa tiếng mới dừng lại.

Tô Thương bây giờ, nhìn bề ngoài so với trước đây không có gì khác biệt, nhưng thực tế lại khác nhau một trời một vực.

Trước đây cơ thể anh ốm yếu đến mức có lẽ cũng không thể chịu nổi một trận đòn, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là thấy ngay hình ảnh của một tay ăn chơi quá đà.

Mà lúc này Tô Thương như là dạng người lúc mặc áo quần thì trông tưởng gầy gò nhưng khi cởi ra thì trông lại có da thịt, sắc mặt lại hồng hào, đặc biệt là ánh mắt, trông sắc bén lại đầy vẻ tinh anh, nếu mà nhìn kỹ lại thì so với lúc trước như hai người khác nhau.

“Tẩy tinh phạt tủy thành công, nước trong thận cũng đã hết sức dồi dào, cuối cùng cũng làm xong.”
Tô Thương đứng dậy, vận động gân cốt một chút, sau đó cởi quần áo đi vào phòng tắm, năm phút sau anh quấn khăn tắm và bước ra.

“Vương Đại thiếu gia, Tô đại thiếu gia đang ở bên trong làm việc, cậu có thể đừng vào không, lỡ như làm cho Tô đại thiếu gia không vui lại phiền phức lắm, cậu đừng làm khó chúng tôi nữa.”
“Cút ngay, ông đây với Tô đại thiếu gia là anh em tốt tới mức mặc chung một cái quần, cách năm ba hôm còn tắm chung với nhau, bây giờ nhìn anh ấy với mấy em nhân viên xinh đẹp múa võ trong đó thì có gì mà không thể vào chứ?”
Chính ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài phòng riêng truyền tới, tiếp theo đó là một thanh niên dáng người thấp bé bất chấp những lời khuyên ngăn mà xông vào.


“Tô đại thiếu gia, cha tôi đã nói những là sẽ đánh chết tôi thế mà anh vẫn còn làm cái rắm gì thế, mau đi cứu đứa em trai này của anh đi chứ.” Người thanh niên thấp bé này cao khoảng chừng một mét sáu, cơ thể gầy gò, lấm la lấm lét trông chẳng khác nào một con khỉ.

Cậu ấy tên Vương Phú Quý, là đại thiếu gia của nhà họ Vương, một trong tứ đại gia tộc ở Giang Bắc, cùng hội cùng thuyền với Tô đại thiếu gia, từ nhỏ đã chạy theo sau mông Tô đại thiếu gia làm đàn em rồi, Tô đại thiếu gia chỉ đâu đánh đó, cực kỳ nghe lời.

Tô Thương nhìn thấy Vương Phú Quý, những kí ức liên quan tới đối phương lập tức ùa về.

“Chủ thể đã sắp xếp Vương Phú Quý này liên hệ bên máy ủi, lẽ nào người này cấu kết với Tô Cảnh Hàm?”
Tô Thương cau mày, nghiêm túc quan sát Vương Phú Quý, đồng thời những kí ức cũng lướt qua trong tâm trí anh.

“Ôi trời, Tô đại thiếu gia, mấy ngày không gặp mà nhìn anh trông mạnh mẽ quá, hai em nhân viên xinh đẹp thế mà mệt quá lăn ra ngủ hết rồi, nói thật đi, có phải là anh ăn được thuốc bổ gì rồi đúng không?”
“Được rồi, uổng công tôi xem anh là anh em tốt, anh trai tốt, anh có loại thuốc bổ tốt như thế lại có thể không nói với tôi, cục cưng này cảm thấy không vui rồi nha...mà đợi đã, cái thứ màu vàng trên giường là cái quái gì vậy?”
Vương Phú Quý sau khi đi vào phòng riêng, đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn, rồi bỗng nhiên sững người lại, sau khi phản ứng lại thì há hốc cả mồm.

“F*ck!”
“F*ck!”
“F*ck!”
Vương Phú Quý nhắc lại ba lần liên tiếp, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc giường cách đó không xa.

“F*ck gì mà f*ck, có gì đáng ngạc nhiên thế chứ?” Tô Thương hồi phục tinh thần, cau mày nói.

“Ôi trời, Tô đại thiếu gia, anh thật sự là quá mạnh rồi, đến phân của người ta cũng bị anh lôi ra ngoài, lợi hại, lợi hại, em trai đây thật bái phục.”
Vương Phú Quý mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Tô đại thiếu gia, từ nay về sau, anh không còn là đệ nhất công tử bột ở Giang Bắc nữa, Vương Phú Quý tôi sẽ gọi anh là người mạnh mẽ đệ nhất của Giang Bắc.”.


Bình Luận (0)
Comment