Trương Trọng Ngu lập tức run lên trong lòng, vội vàng thu lại nụ cười, khôi phục lại trạng thái thâm sâu khó dò.
<
"Đồ hỗn láo, một tên tiểu bối như mày, sao lại dám nói chuyện với Trương thần y như vậy chứ!"
Advertisement
Tô Kiền Khôn thấy vậy, ánh mắt nhìn vào Tô Thương, nghiêm túc trách móc: "Còn không mau xin lỗi Trương thần y đi!"
Xin lỗi?
Để điện chủ nói xin lỗi sao?
Nói đùa gì thế, điện chủ thần bí phi thường, nắm giữ phương pháp luyện chế thượng cổ đan dược, tôi nịnh nọt còn không kịp nữa, làm sao dám nhận lời xin lỗi chứ.
Trương Trọng Ngu bị dọa cho sợ, vội vàng cười nói: "Được rồi, mấy ngày nay tôi với Tô đại thiếu gia sống chung với nhau rất tốt, vì thế cậu ấy đùa với tôi một chút cũng là chuyện thường thôi."
Nghe được Trương Trọng Ngu nói như vậy, sắc mặt Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh lập tức trở nên dễ nhìn hơn, thậm chí còn cảm thấy Tô Thương có tiền đồ.
"Tóm lại là như tôi nói, cái tên Thạch Hiên kia, cũng không phải là cháu ruột của Thạch Hạo Hãn, chết cũng chết rồi."
Trương Trọng Ngu nói tiếp: "Cho dù nếu ngày đó điện chủ Tô Huyền Thiên của chúng tôi không giết cậu ta, thì cậu ta cũng phải chết."
"Thì ra là như thế." Tô Thần Binh nhẹ gật đầu giống như đã hiểu rồi.
"Ông chủ Tô."
Trương Trọng Ngu nhìn Tô Thần Binh, tiếp tục nói: " n oán giữa ông và vùng núi tế trời, tôi cũng ít nhiều đã nghe qua, nhưng nếu tôi đã nói với ông chuyện này đã được giải quyết rồi thì ông cũng đừng quá lo lắng nữa, từ nay về sau, nhà họ Tô trở về đúng quỹ đạo cũ, có thể tiếp tục làm bá chủ ở Giang Bắc rồi."
"Ừm."
Tô Thần Binh nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà trong ánh mắt hiện ra một chút không cam tâm.
Ông ấy biết, vùng núi tế trời trở lại trạng thái mấy năm về trước, không nhắm vào nhà họ Tô, nhưng cũng sẽ không để Ngọc Yến trở về.
Nghĩ đến đây, Tô Thần Binh liền không cam tâm, đồng thời cũng hận chính mình bất lực.
Nhận thấy được cảm xúc của cha có phần sa sút hơn, có lẽ có nhiều điều muốn nói, vì thế Tô Thương liền nháy mắt cho Trương Trọng Ngu, ra hiệu để ông ấy rời đi.
Trương Trong Ngu tất nhiên đã nhìn ra, liền nói: Ông chủ Tô, ông nội Tô, chuyện này tôi đã nói với mọi người rồi, tôi không ở đây lâu nữa, tôi đi trước đây."
"Trương thần y, làm phiền ông rồi." Tô Kiền Khôn cảm ơn thêm lần nữa.
"Ông nội Tô khách sáo rồi."
Trương Trọng Ngu cười cười, sau đó liền đi khỏi mật thất dưới đất.
Giờ phút này, trong mật thất chỉ có ba thế hệ nhà họ Tô ở đây.
Tô Thương nhìn Tô Thần Binh, nói thẳng vào chủ đề chính: "Cha, trước đó cha đã đồng ý với con, 7 ngày sau sẽ nói rõ sự việc cho con nghe, tính toán thời gian thì đến nay cũng đến 7 ngày rồi đó."
Tô Thần Binh nghe nói như thế, liền nhìn Tô Kiền Khôn bên cạnh, giống như muốn hỏi thăm ý kiến Tô Kiền Khôn.
"Aiya, bây giờ chúng ta đã biến thành bộ dàng thế này rồi, Dực Cân lại ở bên ngoài, Tô Thương là con trai duy nhất trong nhà, liên quan đến chuyện nhà họ Tô, nó sớm muộn gì cũng sẽ biết."