"Độc này không hình không vị, không có thuốc giải cũng không ai trị được, người bị trúng độc, võ công sẽ nhanh chóng biến mất, sau đó sẽ bạo thể mà chết."
<
Tô Thần Binh vẻ mặt áy náy, ông ta nói tiếp: "Lần này vị cao thủ đó may mắn sống sót, vì giúp cha áp chế Cửu Âm Hóa Công Tán trong cơ thể mà không tiếc đề hồ quán đỉnh, truyền toàn bộ chân khí cho cha, muốn mượn cơ hội này để áp chế triệt để chất độc."
Advertisement
"Nhưng trong thiên hạ kỳ độc, Cửu âm Hóa Công Tán có thể xếp trong top ba, dĩ nhiên đâu phải kiểu có tiếng mà không có miếng."
Tô Thần Binh nói: "Cho dù cha bị trúng đề hồ quán đỉnh, thực lực đã đặt nửa bước chân vào Thần Tông thì vẫn không thể nào áp chế độc tố trong cơ thể."
"Mắt thấy chân khí của cha mất đi từng chút từng chút, không quá hai mươi tư giờ cha thật sự sẽ kiệt sức bạo thể mà chết, mẹ con không đành lòng mà đã nghĩ ra một cách."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Mẹ con là con gái của sơn chủ Thái Sơn, từ nhỏ đã được coi trọng, gần như đều đã ăn đủ loại thứ tốt có lợi cho tu hành."
"Lúc còn nhỏ, bà ấy đã ăn qua mật rắn của một con rắn biến dị, sức khỏe được cải thiện rất lớn, cho nên thiên phú võ đạo mạnh đến khó tin. Không chỉ như thế, bà ấy còn nhận ra bản thân có được thể chất mà các loại độc không xâm nhập được."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Vì cứu cha mà bà ấy đã đưa toàn bộ độc tố Cửu âm Hóa Công Tán vào trong người mình, muốn tự mình chống chọi với Cửu âm Hóa Công Tán."
"Nhưng độc này quá kỳ lạ, mặc dù thể chất của Ngọc Yến không giống người thường, nhưng cũng không thể áp chế được, chân khí dần mất đi, cuối cùng cũng như bao người khác trở thành một cô gái bình thường. Nhưng may mắn là, bà ấy không có bạo thể mà chết, chỉ mất hết chân khí, nếu không cha sẽ áy náy cả đời."
"Mà cha, thân thể bị Cửu Âm Hóa Công tán tàn phá trước đây đã để lại tai họa ngầm, mặc dù độc tố đã được hút ra khỏi thân thể, nhưng thực lực lại chẳng còn bao nhiêu, vốn dĩ đã đặt nửa bước chân vào Thần Tông cảnh lại nhanh chóng rơi vào hóa kình."
Tô Thần Binh thở dài một hơi nói: "Kết quả cuối cùng chính là, vị cao nhân hùng mạnh của nhà họ Tô kia vì đề hồ quán đỉnh mà triệt để mất đi chân khí, trở thành người bình thường."
"Ngọc Yến cũng vì cứu cha mà gặp rắc rối với Cửu Âm Hóa Công Tán, trở thành người thường như bao người khác."
"Chỉ có cha là còn sót lại một tia thực lực, hóa kình đỉnh phong, hahaha, hóa kình đỉnh phong."
Tô Thần Binh buồn bã nói: "Ba tháng trước, cha vô cùng ngạc nhiên khi ở hội võ Bách Tông vẫn còn là một tuyệt đỉnh thiên kiêu, nhưng hôm nay lại là hóa kình đỉnh phong, sự chênh lệch quá mức này khiến cho tâm trạng cha bùng nổ, là mẹ con an ủi cha vào khoảng thời gian đó."
"Điều đáng nói là, mặc dù Ngọc Yến mất đi võ công trở thành người bình thường, nhưng chẳng những không hề buồn bã mà còn giống như thở phào nhẹ nhõm, trở nên không giống trước kia nữa, nụ cười trên môi cũng nhiều hơn."
"Về chuyện này cha vô cùng khó hiểu, nhưng hỏi ra mới biết, do bà ấy... đã mệt rồi."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Từ khi sinh ra đến nay, Ngọc Yến giống như một cỗ máy, dưới sự dạy dỗ của Thạch Hạo Hãn mà tu luyện hết ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác."
"Nhưng điều này không phải là cái bà ấy muốn. Bà ấy không muốn kế thừa vị trí sơn chủ Thái Sơn, không muốn tu luyện vất vả như vậy, bà ấy cũng muốn như những người phụ nữ bình thường khác, muốn sống một cuộc sống nhẹ nhàng vui vẻ."
"Nhưng Thạch Hạo Hãn lại nói cho bà biết, gánh nặng trên vai bà ấy rất nặng, bà ấy phải gánh vác toàn bộ tương lai của vùng đất tế trời, cho nên bà ấy chỉ có thể cắn răng kiên trì, dần dà, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Bây giờ trở thành người bình thường, bà ấy bỗng nhiên thoải mái, gánh nặng trên vai cũng biến mất tăm."
"Những ngày tiếp theo, tình cảm của cha và mẹ con nhanh chóng trở nên nhiệt huyết, kết hôn, sinh con, vui vẻ hòa thuận."
Tô Thần Binh đắm chìm vào đoạn hồi ức này, khóe miệng khẽ nhếch lên, thật sự rất vui vẻ.
"Cha."