Sắc mặt của Trương Trọng Ngu vô cùng khó coi, vội vàng cúi người xuống, giải thích nói: "Thuộc hạ chỉ là hiếu kỳ, xin điện chủ trừng phạt."
<
"Lúc trước tôi từng nói, tôi không cảm nhận được khí tức của ông, bây giờ ông có thể lừa tôi, nói với tôi rằng ông không hề đi theo chúng tôi." Tô Thương nhìn Trương Trọng Ngu, nhíu mày nói: "Nhưng tại sao ông lại thừa nhận chứ?"
Advertisement
"Thuộc hạ không dám lừa dối điện chủ!" Trương Trọng Ngu mặt tràn đầy kính sợ nói.
"Hừ."
Tô Thương hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi tin ông một lần vậy, không được phép có lần thứ hai!"
"Cám ơn điện chủ." Trương Trọng Ngu chắp tay nói.
"Trương Trọng Ngu, ông sống cũng đã lâu rồi, có nghe đến danh tiếng của Tô Vô Kỵ chưa?" Bỗng nhiên Tô Thương lại hỏi.
"Đương nhiên đã từng nghe tới rồi."
Trương Trọng Ngu gật đầu nói: "Tô Vô Kỵ, xưng bá một thời, nhưng ông ấy lên nhanh mà biến mất đi cũng nhanh, đúng như lời ông chủ Tô nói, biến mất một cách khó hiểu."
"Nhưng mà chuyện sau đó, tôi đều không nghe nói gì, nhà họ Tô ở Côn Luân sau khi bị tiêu diệt, Tô Vô Kỵ vậy mà lại xuất hiện lần nữa, lại còn bị thương nữa."
Khuôn mặt già nua của Trương Trọng Ngu tràn đầy hiếu kỳ nói: "Dưới gầm trời này, còn có ai có thể làm ông ấy bị thương chứ?"
Những câu hỏi này đều là ẩn số, Tô Thương cũng không thảo luận tiếp nữa mà lại hỏi: "Trương Trọng Ngu, đại hội võ thuật trăm môn phái năm nay được tổ chức ở đâu, lúc nào thì bắt đầu?"
"Mười bốn ngày sau, trên đỉnh Hoàng Sơn." Trương Trọng Ngu không chút nghĩ ngợi trả lời.
"Ừm, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ tham gia."
Tô Thương gật gật đầu, sau đó thúc giục nói: "Trong thời gian này, ông cứ ở Giang Bắc đi, bảo vệ nhà họ Tô, tôi sợ lại có chuyện xảy ra, đương nhiên, tôi sẽ không để ông làm không công."
"Đợi sau khi đại hội võ thuật kết thúc, tôi sẽ giúp ông luyện chế ra các đan dược thượng cổ, thế nào?" Tô Thương đưa ra điều kiện giao dịch.
"Được, xin nghe theo sự sắp xếp của điện chủ!" Trương Trọng Ngu chắp tay lại, cúi chào nói.
Tô Thương gật đầu nói: "Ừm, ông lui ra đi, tôi muốn gọi điện thoại."
"Vâng!"
Trương Trọng Ngu nhận lệnh, sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất đi.
Lúc này, ở trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Thương.
Tính toán thời gian thì Hứa Sơn Cư và Vương Phú Quý chắc sớm tới thành phố rồi, không biết giải quyết xong mọi việc chưa nữa, tại sao mấy ngày qua không hề có tin tức gì vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Thương liền móc điện thoại ra, gọi điện cho Vương Phú Quý...
Tút tút tút...
Điện thoại đổ chuông nửa ngày, nhưng không có ai bắt máy. Tô Thương khẽ cau mày, nhưng cũng không quan tâm lắm, dù sao Hứa Sơn Cư cũng là Thiên tông hậu kỳ, gia tộc trong thành phố lớn, không có ai là đối thủ của ông ta.
Chắc lúc này đang bận nên không có thời gian nghe máy. Nhưng thực ra vẫn nên thúc giục Hứa Sơn Cư một chút, đã qua nhiều ngày như vậy, tại sao dược liệu vẫn chưa được mang về, hiệu suất làm việc quá thấp.