*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chạy bộ?"
<
Hoa Thanh Đại nghi ngờ hỏi: "Muộn thế này rồi, chạy cái gì nữa chứ, bên ngoài nhiều nguy hiểm lắm, Lý Nguyệt, cậu xinh đẹp như vậy, tuyệt đối đừng chạy bộ vào ban đêm, nhanh về nhà đi."
"Tớ...Tớ biết rồi, Thanh Đại, cậu... cậu yên tâm đi, không có nguy... nguy hiểm đâu." Lý Nguyệt nói đứt quãng.
Advertisement
Lúc này, Tô Thương tò mò hỏi: "Lý Nguyệt, ai gọi đến thế?"
"Dạ...là Thanh Đại."
Một bên đầu dây điện thoại khác.
Hoa Thanh Đại nghe trong điện thoại có tiếng của Tô Thương truyền đến, nhất thời sừng sỡ hết người.
Lý Nguyệt với Tô Thương?
Hơn nữa còn thở hổn hển?
???
Chạy bộ???
Coi mình là kẻ ngốc sao!
Khuôn mặt ngọc của Hoa Thanh Đại bỗng đỏ ửng lên, cô ấy đoán Lý Nguyệt và Tô Thương chắc chắn đang làm mấy chuyện đáng xấu hổ đó.
Đúng!
Không sai!
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, lửa gần rơm, chạy bộ? Ai tin được chứ!
"Hả, vậy thì hai người từ từ nói chuyện, anh muốn tăng tốc hơn." Lúc này, Tô Thương nói xong, cảm thấy như hai người con gái đang nói chuyện thì thầm với nhau, giống kiểu muốn giấu giếm gì đó, vì thế nên muốn chạy cách xa Lý Nguyệt một chút.
"Hả, không muốn, em sợ."
"Chuyện này có gì đâu mà sợ, trên đường không có ai mà."
"Vậy em cũng sợ."
"Được thôi, à đúng rồi, anh cũng là lần đầu tiên đến đây, con đường này có chút hẹp, vẫn nên cẩn thận một chút."
"Em biết, qua khỏi khúc hẹp này thì bên trong sẽ rộng rãi thoải mái hơn, cho nên chúng ta làm từ từ thôi nhé, qua khúc này rồi mình lại tăng tốc lên.”
"Được rồi, tốc độ của anh nhanh lắm đó nha, hi hi, vợ à, em có muốn đuổi theo không hả."
"Không muốn, anh chậm một chút, em lâu rồi không vận động, nhanh quá thì ngày mai cơ thể em sẽ mệt rã rời mất."
Lý Nguyệt đang nói, Tô Thương đã chạy ra rồi, thế là cô ấy nói chuyện lại trong điện thoại: "Thanh Đại, tớ không nói chuyện với cậu nữa, cúp máy nha, Tô Thương, à, em đau quá à, chảy máu rồi!"