Long Từ Hành lạnh lùng nói: “Chiến thần Dực Cân, em là thuộc hạ của bản vương, bản vương muốn em làm gì thì em làm cái đó, biên giới phía Nam, tôi sẽ không phái quân tiếp viện, em cũng không được đi!”
<
“Vương gia, nói thêm cũng vô dụng, thuộc hạ cáo từ!”
Tô Dực Cân không phục tùng, sau khi tạm biệt liền chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.
Advertisement
“Hừ!”
“Cả gan làm loạn!”
Long Từ Hành lạnh lùng nói: “Người đâu!”
“Có!”
Vài tên thủ vệ lập tức đẩy cửa vào, đồng loạt quỳ xuống đất.
“Chiến thần Dực Cân không tuân theo mệnh lệnh của chủ soái, bắt lấy cô ấy, đưa cô ấy vào thiên lao, chờ xử lý!” Long Từ Hành trầm giọng nói.
“Rõ!” Hai thủ vệ nhận lệnh bước tới khống chế Dực Cân. Thủ vệ của Thân Vương sao có thể là người bình thường? Tô Dực Cân giãy dụa vài lần nhưng đáng tiếc vô ích, nên cắn răng nói: “Buông tôi ra, Bình Thân Vương, anh vứt bỏ ngàn vạn dân chúng không quan tâm, anh không xứng làm chủ soái ba quân!”
“Kéo xuống!”
Long Từ Hành không muốn nghe Tô Dực Cân kể tội trạng của mình nên giơ tay thúc giục.
Hai tên thủ vệ áp giải Tô Dực Cân bước ra khỏi phòng làm việc.
“Dực Cân, đừng trách tôi, tôi là đang bảo vệ em.” Nhìn Long Từ Hành bị bắt đi, Long Từ Hành tự lẩm bẩm một mình, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.
...
Ngay lúc này. Chiến trường biên giới phía Nam. Do số lượng cao thủ nước D quá đông nên chỉ trong phút chốc, quân lính nước Hoa đã bị ép đến dưới cổng thành. Ban đầu có mười mấy vạn binh sĩ, nhưng bây giờ vẫn còn bảy tám vạn, không có cách nào để rút lui.
Triệu Thiên Sách đứng trên tháp, trong mắt hoàn toàn là sự bất lực, anh ta hoàn toàn không ngờ nước D lại phái nhiều cao thủ Tông Sư đến như vậy.
“Ha ha!”
“Không chịu nổi một đòn!”
Đoan Mộc Thuật liên tục cười lạnh, sau đó vung tay lên nói: “Truyền lệnh của tôi, toàn quân tấn công!”
“Giết!”
Mấy chục vạn binh lính của nước D, sĩ khí chấn động, hùng hổ xung phong liều chết xông lên.
Mà đúng lúc này, Tô Thương dẫn đầu thành viên Huyết Đồ chạy đến chiến trường.
“Ra tay đi!”
Tô Thương nhìn thấy dấu vết thi thể khắp nơi, binh lính nước D thương vong nặng nề nên hạ lệnh: “Không cần nương tay!”
“Rõ!” Sau khi nhận được lệnh của Tô Thương, Tiêu Đình và bốn mươi chín thành viên Huyết Đồ xông vào đại quân của nước D như mãnh hổ xuống núi, không thể ngăn cản!
Bốn mươi chín viên Huyết Đồ bởi vì tu luyện Thanh minh luyện thể thuật nên thân thể của bọn họ so với trước kia mạnh mẽ gấp mấy lần. Cơ bắp trên người mỗi người đều phồng lên, trông cực kỳ mạnh mẽ, giống như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, đấm vào da thịt, hoành hành trên chiến trường không bị cản trở, giống như một cỗ máy giết người. Mặc dù trong cơ thể bọn họ không có chân khí nhưng có thể nghiền nát các cao thủ Tông Sư bằng sức mạnh của cơ thể thuần túy. Đặc biệt là Tiêu Đình, sức lực vô cùng lớn, thân thể vô cùng kiên cố, cho dù là địa tông đỉnh phong khi đối mặt với nắm đấm của anh ấy cũng phải khiếp sợ.
Mặc dù sức chiến đấu của Tiêu Đình vượt qua cảnh giới Tông Sư, thậm chí có thể nghèn ép địa tông. Nhưng quanh người anh ấy không có chân khí dao động, thậm chí không có bất kỳ năng lượng đặc biệt nào, chỉ đơn giản là dựa vào sức mạnh, cho nên cũng không được coi là vi phạm lệnh cấm địa tông.