Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 60



Trong phòng.

Tô Thương cởi bỏ tấm vải đen, một con dao ngắn toàn thân màu đỏ thẫm đập ra trước mắt.

Con dao ngắn này, trên thân có hoa văn màu đỏ rực như hoa sen, ánh lên tia sáng đỏ mờ nhạt, nhìn phi thường mê người.

Điều kỳ quái nhất là con dao này toát ra khí chất đáng sợ và nham hiểm, mê người, nếu người thường nhìn thấy, e rằng thần trí của bọn họ sẽ bị loạn.

Đây chính là Hồng Liên đao!
Ở nước D, Hồng Liên đao là quỷ kiếm nổi tiếng, khi nhìn thấy ánh sáng sẽ uống máu, nếu không đủ tập trung chủ nhân sẽ rất dễ bị thanh kiếm khống chế.

"Ù!"
Ngay khi Tô Thương quan sát Hồng Liên đao, thanh đao này đột nhiên bay lên trời, ở giữa không trung tản ra khí tức kinh người.

Nhất thời, trong phòng tràn ngập ánh sáng đỏ chói mắt, trực tiếp bao phủ Tô Thương.

"Haha, ma đao thật ta đều nhìn thấy qua.

Thanh đoản đao Hồng Liên ở trái đất này còn không được xếp hạng trong Tiên vực, mà còn dám làm rối loạn tâm trí của ta sao?"
Tô Thương thấy vậy, mắt hơi nhắm lại.


Ngay sau đó, anh ấy đột nhiên mở to mắt ra, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Dừng lại ngay cho ta!"
Trong phút chốc.

Hồng Liên đao run rẩy, sau đó tia sáng thu lại, rơi vào trong tay của Tô Thương, rồi trở nên mộc mạc tự nhiên không khác gì đao bình thường.

"Cửu U Trấn Ngục Quyết, hấp thu cho ta!"
Tô Thương không do dự, lập tức khoanh chân ngồi, vận khí luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết, bắt đầu hấp thu sát khí của Hồng Liên đao.



.

.

.

Chớp mắt đã đến sáng hôm sau.

"Phù."
"Cuối cùng cũng đã hấp thu xong."
Tô Thương kết thúc trạng thái tu luyện, nhếch miệng cười: "Hồng Liên đao này sát khí không ít, ta cảm thấy sau khi tu luyện xong, thực lực đã đạt tới luyện khí tầng ba, thậm chí có cơ hội đạt được luyện khí tầng bốn."
Sát khí với linh khí vẫn có khác nhau, bây giờ Tô Thương đem sát khí hấp thu cất giữ vào trong cơ thể, cũng không có chuyển hóa thành linh khí, cho nên trước mắt thực lực cũng không được tăng lên.

Bởi vì quá trình chuyển hóa sát khí thành linh khí này tương đối dài, ít nhất cũng cần đến ba năm, hơn nữa không thể bị quấy rầy.

Tuy nhiên, tối hôm qua anh ấy đã giết cao thủ nước D, lại còn cướp Hồng Liên đao trong tay Quốc Nhận.

Hơn nữa còn chuyện của Triệu Quý Bình và Tống Minh Khang, chắc chắn mấy ngày tới sẽ không được yên ổn.

Cho nên, Tô Thương tính đợi vài ngày nữa mới đem sát khí chuyển thành linh khí.

Lúc này, ánh mắt của Tô Thương dừng lại trên Hồng Liên đao.

Hiện giờ thanh yêu đao này đã mất đi sát khí, trở nên bình thường, đã không còn là yêu đao nữa.

Lúc trước một cổ võ giả Hóa Kình trung kỳ, tay cầm Hồng Liên đao, có lẽ có thể giải quyết được Hóa Kình hậu kỳ, thậm chí còn có thể nghênh chiến với Hóa Kình đỉnh phong, nhưng hiện tại lại không có hiệu quả như vậy.

Nói trắng ra là Hồng Liên đao bây giờ không tăng thêm sức chiến đấu, mà chỉ là một cây đao bằng thép bình thường.

"Giữ lại cái chuôi đao này, có lẽ sau này có thể còn dùng đến."
Tô Thương cười nhẹ, lập tức thu hồi Hồng Liên đao mất đi ánh sáng sát khí, quay người đi xuống lầu.


"Đại thiếu gia, bên ngoài có hai người đến, thực lực cũng không kém, đang đứng ở ngoài biệt thự, không rời đi mà cũng không đi vào!"
Tô Thương vừa đi xuống, Quách Ý với vẻ mặt cứng lại nói: "Hai người kia, trong đó một người là Triệu ông chủ Triệu Quý Bình, người còn lại là người có bàn chân đá Tống Minh Khang!"
"Mấy ngày trước Triệu công tử của Triệu gia, Triệu Văn Bân với Vương Bình Xuyên đã mất mạng!"
Quách Ý nhịn không được mà đoán: "Đại thiếu gia, bọn họ không phải là đang nghi ngờ cậu giết Triệu Văn Bân với Vương Bình Xuyên, cho nên mới tìm đến đây để báo thù đấy chứ?"
"Không phải."
Tô Thương lắc đầu, thoải mái cười nói: "Quách Ý, cậu không cần phải căng thẳng như vậy, chẳng lẽ cậu quên thực lực của tôi rồi sao?"
"Cũng đúng, là tôi lo xa rồi." Quách Ý nghe vậy liền lộ ra một nụ cười: "Đại thiếu gia, cậu tính thế nào để giết chết hai người này?"
"Không cần."
Tô Thương cười nhẹ nói: "Cậu đi ra ngoài bảo bọn họ vào đây."
"Vâng!"
Quách Ý lễ phép trả lời, sau đó lập tức đi ra khỏi phòng khách đưa Triệu Quý Bình và Tống Minh Khang trở vào.

"Đại thiếu gia, người đã tới." Quách Ý kính nể nói rồi đứng ở sau lưng Tô Thương.

"Ừm."
Tô Thương hơi gật đầu, ánh mắt dừng lại nhìn Triệu Quý Bình và Tống Minh Khang.

Tối hôm qua, trước khi rời đi, anh ấy đã dùng giọng điệu của Nạp Lan Dịch để nhấn mạnh rằng hai người không nên đi tìm Tô đại thiếu gia, nhưng thực ra đó chỉ là để nhắc nhở họ.

Cho nên hiện tại Tô Thương vẫn không thể biết được mục đích họ đến tìm anh ấy hôm nay là gì.

Có điều là Tô Thương ở ngoài mặt thì giả vờ như không biết chuyện gì, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Hai người, hai người là ai? Vì sao lại đến đây?"
"Tôi là Triệu gia chủ, Triệu Quý Bình!"
"Tôi là bàn chân đá Tống Minh Khang!"
Sau khi nghe Tô Thương hỏi, Triệu Quý Bình và Tống Minh Khang liền quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: "Chào Tô đại thiếu gia!"
"Triệu Quý Bình, Tống Minh Khang?"
Tô Thương nhíu mày, khó hiểu nói: "Tôi cũng không biết hai người, hai người tìm tôi có việc gì?"
Tô Thương không nói gì, hai người không dám đứng lên.

Lúc đó, Triệu Quý Bình trả lời: "Tô đại thiếu gia, thời gian trước con chó Triệu Văn Bân nghe lời của kẻ xấu mà gài bẫy hãm hại cậu.

Hôm nay, tôi đến đây với hai mục đích, một là muốn xin lỗi cậu, hai là muốn vạch trần kẻ chủ mưu phía sau chuyện này."
"Cái gì, ông biết ai hãm hại bổn thiếu gia!"
Tô Thương nghe vậy, liền tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Là người nào, là ai, mau nói cho tôi biết, tôi nhất định phải lột da hắn ra!"
"Tô đại thiếu gia, hẳn là cậu cũng đã biết phần nào.

Đúng vậy, kẻ chủ mưu đứng sau chính là một công tử nhà họ Nạp nào đó."
Triệu Quý Bình nói tiếp: "Là Nạp Lan công tử, chính là.

.


.

Nạp Lan Dịch!"
"Là hắn âm thầm cấu kết với Tô Cảnh Hàm, sau đó Tô Cảnh Hàm lại sai con chó Triệu Văn Bân mấy lần định giết cậu." Triệu Quý Bình nói rõ.

"Nạp Lan Dịch!"
"Ghê tởm, thứ chó má này không muốn sống nữa sao!"
Tô Thương tức giận, khí chất ăn chơi trác táng bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, chăm chú nhìn Triệu Quý Bình rồi lạnh lùng nói: "Triệu gia chủ, tôi nhớ ra rồi, con trai của ông cấu kết với người khác hãm hại tôi, tôi còn chưa tính sổ với ông mà ông lại tự tìm đến đây sao!"
"Tô đại thiếu gia bớt giận, chó con Triệu Văn Bân còn trẻ người non dạ, không biết đúng sai mới phạm phải tội lớn như vậy."
Triệu Quý Bình còn nói: "Tôi thay nó xin lỗi cậu, nếu như cậu muốn đối phó với Nạp Lan Dịch thì tôi sẽ giúp cậu."
"Tôi cũng vậy." Tống Minh Khang đứng bên cạnh nói: "Nguyện vì Tô đại thiếu gia mà làm trâu làm ngựa."
Nguyện làm trâu làm ngựa.

Tô Thương trong lòng hết sức đắc ý, ngoài mặt lại nói: "Các người muốn đến nhờ cậy tôi sao?"
"Vâng." Triệu Quý Bình và Tống Minh Khang đồng thanh.

"Tại sao?" Tô Thương biết rõ còn cố hỏi.

"Bởi vì con trai tôi chết trong tay Nạp Lan Dịch, người em của Tống Minh Khang cũng chết trong tay hắn, thậm chí Nạp Lan Dịch còn muốn giết cả chúng tôi để diệt khẩu."
Triệu Quý Bình thật thà nói: "Bây giờ, chúng tôi chỉ có nhờ cậy vào cậu mới có thể tránh được sự truy sát của Nạp Lan gia."
"Hơn nữa, chúng ta còn có chung một kẻ thù là Nạp Lan Dịch, đi theo cậu thì chúng tôi mới có cơ hội để báo thù."
Triệu Quý Bình chắp tay nói: "Cầu xin Tô đại thiếu gia giúp đỡ!"
"Cầu xin Tô đại thiếu gia giúp đỡ!"
Tống Minh Khang cũng chắp tay, vì để được Tô Thương chấp thuận mà hai người phải hạ tư thái.

"Tôi ăn chơi lêu lỏng nhưng tôi không phải là đồ ngốc.

Nếu tôi đồng ý với hai người thì đồng nghĩa với việc tôi đoạn tuyệt quan hệ với Nạp Lan Dịch, hai người làm tôi thực sự khó xử quá."
Tô Thương giả vờ do dự, cuối cùng quyết định: "Được rồi, Nạp Lan Dịch chết tiệt thật, giết con trai và em trai của các ông rồi thi thôi đi , bây giờ ngay cả các ông mà anh ta cũng muốn đuổi cùng giết tận nữa, thật quá tàn ác, không phải người nữa mà."
"Hai ông đứng lên đi, từ nay về sau hai ông chính là người của Tô đại thiếu gia tôi, có tôi ở đây, Nạp Lan gia không dám động đến một sợi tóc của hai người, tôi sẽ bảo vệ các ông!”
"Nạp Lan Dịch thật là chó má mà, nỗi đau mất con, nỗi đau này không thể nguôi ngoai, tình anh em sâu nặng, mất đi người em cũng sẽ rất xót xa, cho dù là vì hai người thì tôi cũng muốn giết chết tên cặn bã Nạp Lan Dịch đó!"
Những lời này vừa nói ra, Triệu Quý Bình cùng Tống Minh Khang nhất thời cảm động khóc nức nở, vốn chỉ định đến nhờ vả vào Tô Thương trong thời gian ngắn, nhưng bây giờ lại đối với Tô Thương thiện cảm tăng gấp đôi, thậm chí còn có ý nghĩ vì Tô Thương mà dốc sức cả đời....


Bình Luận (0)
Comment