Tô Thương có chút ngại ngùng, có chút động lòng, đưa Tô Tinh Hà ra ngoài.
Trong chốc lát, cơ thể của Tô Tinh Hà, liền xuất hiện ở tầng thứ hai của kho báu.
“Ôi trời, cái này quả thực là tại cha, là cha không chú ý đến.”
Advertisement
Tô Thương nhìn về phía Tô Tinh Hà, khẽ cười: “Nhưng con yên tâm, cha lập tức sẽ đưa con đi ăn món ngon.”
“Không chú ý đến...”
“Cha, hóa ra trong lòng cha, con không có địa vị như vậy sao, chuyện ăn uống quan trọng như vậy, thế mà lại không chú ý, con....”
Tô Tinh Hà nhổ nước bọt, kết quả đột nhiên bị thu hút bởi chiếc bình lưu ly phía trước, đôi chân chạy rất nhanh, chạy tới quan sát một hồi, bỗng vô cùng phấn khởi: “M* ki*p, bách thảo đan, vậy mà lại là bách thảo đan!”
“Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, năm viên..... Vãi, một bình đầy như thế, nhiều quá rồi, con không đếm được, chỉ có Tô Du Du mới có thể đếm được thôi.”
Tô Tinh Hà mừng như điên, vội ôm bình lưu ly vào trong ngực, giống như nhặt được vật chí bảo vậy.
Sau đó.
Cậu bé cận thận lấy một viên bách thảo đan ra, bỏ vào trong miệng giống như ăn kẹo ấy, khuôn mặt nhỏ bé để lộ ra vẻ mặt thỏa mãn: “Cực phẩm bách thảo đan, ha ha ha, ngọt thật.”
“Con ăn bừa cái gì thế.”
Tô Thương đi qua đó, bách thảo đan là một cục trong suốt ở thể rắn, có vị ngọt, không khác kẹo một chút nào, chả trách Tô Tinh Hà lại vui mừng như thế.
“Cha, cha làm gì thế, con thích ăn bách thảo đan nhất, nhưng bách thảo đan luyện chế rất phức tạp, hơn nữa vì nó bổ sung chân khí khá ôn hòa, không hại cơ thể, cho nên giá tiền mới đắt đỏ, rất khó mua đấy ạ.”
“Cho dù ông cố có quan hệ, có nhờ vả đi nữa, thì một năm chỉ có thể làm được bốn viên, con và Tô Du Du chia đều cho nhau, mỗi người chỉ có thể được chia ba viên, cha mau đưa nó cho con!”
Tô Tinh Hà sốt ruột vô cùng, chạy tới nhìn về phía chiếc bình lưu ly.
“Ha ha, vội cái gì, đồ của trẻ con ăn, cha làm sao tranh với con được.”
Tô Thương cười cười, sau đó trả bình lưu ly cho Tô Tinh Hà, một lúc sau, anh ấy đột nhiên nhận ra đâu đó có điểm gì là lạ.
Bốn viên bách thảo đan, chia cho hai người, mỗi người được chia ba viên???
Tô Thương liền cúi đầu xuống đếm số bách thảo đan trong bình lưu ly, tổng cộng có mười một viên.
Vừa nãy Tô Tinh Hà lại không đếm được, còn nói chỉ có Du Du mới có thể đếm ra.
M* ki*p.
Trời ơi con trai mình không biết đếm số.
“Con trai.”
Tô Thương nhìn về phía Tô Tinh Hà, xám mặt lại hỏi: “Một cộng một bằng mấy?”
“Cái gì?” Tô Tinh Hà lầm bẩm: “Phiền chết đi được, cha hỏi cái này làm gì, con không biết.”
M* n*!
Đúng là toán học ngu dốt!