Nhưng thực tế đã chứng minh, Tây Dao vẫn còn có cơ hội, ít nhất cô ấy cũng không quá bài xích đàn ông.
"Sĩ quan huấn luyện, Tô Thương, hai người..."
Chính ngay lúc này.
Giang Thành Dương liền bước tới, nhìn thấy tay của Tô Thương vẫn đang để trên bờ môi của Tây Dao, trong nháy mắt anh ta cũng ngây ngẩn cả người ra.
Lúc trước, Tô Thương lấy máy bay trực thăng bay thẳng một đường đến biên giới phía Nam.
Advertisement
Tây Dao đương nhiên cũng không đi bộ mà tới, nếu không thì căn bản không thể đuổi kịp được.
Bóng dáng cô ấy thấp thoáng, ở biên giới nước D tìm được Giang Thành Dương, sai Giang Thành Dương chở cô ấy tới.
Lúc nãy, Tây Dao cảm nhận được Tô Thương gặp nguy hiểm, bởi vậy mới nhảy xuống máy bay trực thăng, nhanh chóng chạy đến.
Giang Thành Dương sau khi đậu máy bay trực thăng xuống xong, thì mới vội vàng chạy tới, ai ngờ vừa tới đã nhìn thấy hành động mập mờ của Tô Thương và sĩ quan huấn luyện.
"Khụ."
Nghe thấy giọng nói của Giang Thành Dương, Tây Dao lập tức phản ứng lại, cô có chút ngượng ngùng bước lùi về sau một bước.
Còn Tô Thương thì lại khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào.
"Sĩ quan huấn luyện, hai người lúc nãy?" Giang Thành Dương tò mò hỏi.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Đối mặt với những người khác ngoài Tô Thương, Tây Dao liền khôi phục lại hình tượng lạnh lùng băng tuyết của mình, giọng điệu lạnh lùng nói.
"Vâng."
Giang Thành Dương vội vàng đáp lại, sau đó hưng phấn nói: "Sĩ quan huấn luyện, tôi biết bài hát đó tại sao tôi hát nghe không hay rồi."
"Bởi vì là tôi hát chay, không có nhạc đệm, cho nên mới không vào nhịp được, hát chay quá khó, cho dù là ca sĩ chuyên nghiệp thì cũng rất khó để hát nghe hay được."
Giang Thành Dương vẫn còn chấp niệm với ca hát, từ trong ngực lấy ra chiếc điện thoại, tiếp tục nói: "Sĩ quan huấn luyện, lần này tôi tải phần nhạc đệm về rồi, bây giờ tôi hát cho cô nghe nhé."
Vừa nói, Giang Thành Dương vừa ấn vào màn hình cảm ứng, trong nháy mắt bản nhạc Mật Tuyết Băng Thành liền vang lên.
"Anh yêu em, em yêu anh, mật tuyết băng thành ngọt ngào, anh yêu em, em yêu anh, mật tuyết băng thành ngọt ngào..."
Giang Thành Dương ôm điện thoại, vừa hát vừa lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, vô cùng say mê.
Nhưng mà, kết cục lần này cũng giống như lần trước, anh ta còn chưa hát xong thì đã bị Tây Dao dùng một chưởng đánh văng đi.
"Ồn ào!"
Tây Dao thu hồi nắm đấm lại, lạnh lùng nói: "Lần sau còn hát nữa, tôi sẽ cắt cái lưỡi...tôi..."
Tây Dao đang nói, đột nhiên cô ấy cảm thấy một luồng khó chịu dâng lên trong người, chân cũng không đứng vững nữa.
"Chị Tây Dao."
Tô Thương bước nhanh lên trước, đỡ lấy Tây Dao, đồng thời kiểm tra một lượt cơ thể của Tây Dao, kết quả khiến anh nở một nụ cười khổ.
"Tô Thương, cậu làm gì sĩ quan huấn luyện chúng tôi vậy hả!"
Giang Thành Dương bị đánh văng nhìn thấy vậy, vội vàng chạy tới, chất vất Tô Thương.
"Câm miệng!"
Tây Dao trừng mắt nhìn Giang Thành Dương một cái, sau đó hơi thở yếu ớt hỏi: "Nhóc...nhóc con, tôi...tôi tại sao đột nhiên..."
"Chị Tây Dao, người mà lúc nãy chị đánh nhau, chính là lão độc vật của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, ông ta am hiểu nhất chính là hạ độc người khác."
Tô Thương cười khổ giải thích nói: "Ắt hẳn lúc chị đánh nhau với ông ta, ông ta đã hạ một loại tình độc lên người chị rồi, bây giờ độc phát ra rồi, cho nên..."
"Phát...phát độc..."
Tây Dao nghe vậy, lập tức nghiến răng nói: "Đồ đáng chết...Nhóc con, cậu có thể giải độc không?"
"Chuyện này..."
Tô Thương liên tục cười khổ nói: "Có thể thì có thể, chỉ là...khụ khụ, tôi đã xem kỹ rồi, loại độc này thấm thẳng vào xương cốt của người bị, chỉ có thể thuận theo độc lý, không thể cưỡng ép ra được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."
"Độc lý? Làm sao để thuận theo?" Tây Dao cố nén dao động trong lòng của mình lại, hơi thở dồn dập hỏi.
"Chính là..."
Tô Thương ghé sát tai Tây Dao nói nhỏ, trong nháy mắt khuôn mặt Tây Dao lập tức đỏ bừng lên...