Nhưng Trương Hiểu Ngọc không phải tu chân giả, lại có thể duy trì cơ thể không rơi vào tình trạng lão hóa, đây là điều rất khó.
Nghe lời khen của Tô Thương, Trương Hiểu Ngọc lộ ra một nụ cười, cô ấy nói tiếp: “Thuộc hạ sinh ra ở Dược Vương Điện, được trời ưu ái. Từ nhỏ đã dùng dược liệu quý giữ gìn vẻ đẹp mới duy trì được dáng vẻ hiện tại.”
Advertisement
“Chẳng trách.”
Tô Thương cười nhẹ nói: “Đại thái thượng, thực lực của cô chắc đã đặt chân đến Thiên tông cấp Đỉnh Phong rồi nhỉ.”
Advertisement
“Một trăm sáu mươi tuổi đặt chân đến Thiên tông cấp Đỉnh Phong, với thành quả này thì cũng không tính là yếu.”
“Tuy thuộc hạ là truyền nhân của y thánh, nhưng mà với phương diện y đạo không có một chút thiên phú nào. Chỉ có niềm đam mê với con đường võ thuật.”
Trương Hiểu Ngọc giải thích nói: “Nhiều năm như vậy, thuộc hạ mất ăn mất ngủ, nghiên cứu võ thuật và có được thực lực như ngày hôm nay.”
Nói đến thành quả võ thuật của bản thân, Trương Hiểu Ngọc vô cùng tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo.
“Không tệ.”
“Mạnh hơn cha cô nhiều, lúc tôi nhìn thấy Trương Nhược Mộc, ông ấy cũng chỉ là thời kỳ cuối Thiên tông mà thôi.”
Tô Thương cười, sau khi chào hỏi đơn giản xong thì đi thẳng vào chủ đề: “Đại thái thượng, tôi không nói chuyện phiếm nữa. Hôm nay đến Dược Vương Điện là muốn nhờ cô giúp tôi tìm một người.”
“Tìm ai, Điện chủ cứ phân phó.” Trương Hiểu Ngọc chắp tay nói: Trên dưới Dược Vương Điện tùy ý Điện chủ sai khiến.”
“Nhà họ Lưu ở kinh đô, Lưu Sở Điềm.”
Tô Thương nói: “Lưu Sở Điềm là thanh mai trúc mã của anh em tốt của tôi. Cuối cùng xảy ra một số chuyện, tôi không thể kể được.”
“Không lâu trước đó, có một thiếu gia nhà họ Trương ở trong kinh đô, nhân lúc hỗn loạn đã đưa Lưu Sở Điềm đi mất.”
“Nếu tôi đoán không lầm, chắc anh ta đã đưa Lưu Sở Điềm tìm lão tổ tông nhà họ Trương, Trương Trường Sinh rồi.”
Tô Thương nói tiếp: “Bây giờ tôi muốn biết tung tích của Trương Trường Sinh, bình thường ông ta tu luyện ở đâu, chỉ cần tìm được Trương Trường Sinh, đương nhiên có thể tìm được Lưu Sở Điềm.”
“Điện chủ, người mà ngài nói là tông chủ Thiết Quyền Tông, Trương Trường Sinh?” Trương Hiểu Ngọc hỏi một cách chắc nịch.
“Ừm, là ông ta.”
Tô Thương gật đầu nói: “Đại thái thượng, cô biết ông ta tu luyện ở đâu không?”
“Có nghe loáng thoáng.”
Trương Hiểu Ngọc trả lời: “Vì Thiết Quyền Tông và gia chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành ngày nay không thân thiện với Dược Vương Điện cho lắm. Lúc trước thuộc hạ có đi điều tra một chút.”
“Trừ trang viên nhà họ Trương ra, Trương Trường Sinh còn có một biệt viện khác ở kinh đô. Ngày thường khá hoang vắng, chỉ có mấy người giúp việc ở trong nhà để dọn dẹp.”
Trương Hiểu Ngọc nói tiếp: “Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, chắc Trương Trường Sinh đang ở biệt viện đó tu luyện.”
“Biệt viện ở vị trí nào?” Tô Thương vội vàng dò hỏi, rất có thể Lưu Sở Điềm bị đưa đến đó.
“Ngoại thành phía bắc kinh đô.”
Trương Hiểu Ngọc nói: “Điện chủ, bây giờ Trương Trường Sinh không ở kinh đô. Nếu ngài muốn đi, tôi có thể đi cùng ngày một chuyến, không cần lo lắng gặp phải Trương Trường Sinh.”