*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Dực Cân nghe vậy, cũng không hỏi nữa, mà đưa tay nhéo khuôn mặt Tô Thương, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nói: "Không ngờ em trai của mình, thế mà lớn lên thành một vị cao thủ siêu cấp rồi, ha ha."
"Hi hi, chị gái!"
Advertisement
Tô Thương cười cười, sau đó trịnh trọng nói: "Từ nhỏ đến lớn, đều là chị bảo vệ em, bất luận em làm sai chuyện gì, chị cũng sẽ giúp em giải quyết, dù là em làm sai trái với cả lẽ thường, chị cũng đứng về phía em, chị gái, chị... khổ cực rồi, cảm ơn chị, nhưng từ nay về sau, đến lượt em bảo vệ chị rồi!"
"Em trai!."
Advertisement
Tô Dực Cân cảm động nhìn Tô Thương, bên trong đôi mặt đẹp tràn đầy vui mừng, sau đó... Cô ấy lại không nhịn được mà nhéo nhéo mặt Tô Thương.
"Chị gái!"
Một giây trước, Tô Thương còn trịnh trọng như thế, lúc này lại tối sầm mặt lại mà nói: "Chị có thể đừng nhéo mặt em nữa không hả, bây giờ em trai của chị, dù sao cũng là cao thủ mà."
"Chị gái, chị không hiểu thế nào là cao thủ sao hả, em cũng có sĩ diện đó biết không hả?"
"Vậy thì sao chứ?"
Tô Dực Cân lại nhéo nhéo, sau đó cười nói: "Em có lợi hại hơn nữa thì cũng là em trai của chị, khuôn mặt này của em, chị nhéo từ nhỏ đến lớn, sao hả, giờ không cho chị nhéo nữa rồi sao? Em trai, em không thể qua cầu rút ván thế chứ."
Tô Thương cười khổ nói: "Đừng dùng thành ngữ lung tung, cái này thì có liên quan gì đến qua cầu rút ván chứ?"
"Tất nhiên là có liên quan rồi."
Tô Dực Cân nghiêm túc nói: "Nếu như không phải chị thường xuyên nhéo nó, thì em có thể có hình dáng đẹp trai thế này không, bây giờ em thành trai đẹp rồi, lại không cho chị gái nhéo mặt, thế này còn không phải qua cầu rút ván hay sao?"
"Ha ha ha."
Tô Dực Cân thoải mái cười to, khi nói chuyện với em trai mình, trâm trạng của cô đã thay đổi tốt hơn rồi.
Hai người trò chuyện thêm một chút, sau đó Tô Thương hỏi: "Chị gái, vì sao Bình Thân Vương lại đem chị nhốt ở đây, vì chuyện ở biên giới phía Nam hay sao?"
"Phải, cũng không phải."
Tô Dực Cân thở dài một hơi, cảm thấy chuyện của Bình Thân Vương, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thế nên đem chuyện sau khi bị bắt giam, nói rõ ràng cho Tô Thương.
"Đáng giận!"
"Cái tên chó má này, thế mà thương nhớ chị gái mình, lại còn mưu tính dùng bạo lực uy hiếp, hôm nay không đem đầu của anh ta vặn xuống, mình sẽ không mang họ Tô nữa!"
Tô Thương nghe vậy, nhất thời không kìm chế được, ánh mắt lập tức lạnh lùng hơn, quanh thân tản ra khí tức kinh khủng, không khí dường như muốn đọng lại.
"Em trai..."
Giờ phút này.