“Anh già rồi nên lú lẫn hả ? Cháu gái mất tích tì đi mà tìm, liên quan gì đến nhà họ Tô chúng tôi!" Tô Kiền Khôn cau mày nói.
"Sao mà không liên quan được, cháu gái lớn của tôi bị tên cháu trai ngoan của anh bắt cóc rồi, hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì anh không xong với tôi đâu!” Lý Thuần Phong không kìm được giận nói.
"Cháu của tôi? Anh nói là Tô Thương đưa Lý Nguyệt đi sao?”
"Không sai!"
"Vậy thì lo lắng làm cái gì chứ, hai người chúng nó có hôn ước với nhau, cùng nhau qua đêm không về nhà, không phải là chuyện bình thường à.
" Tô Kiền Khôn thản nhiên nói.
"Anh im mồm đi, Tô Kiền Khôn, cháu trai anh là loại người gì, mấy năm nay làm xằng làm bậy, xa hoa đồi trụy, nó cũng đòi xứng với Lý Nguyệt nhà tôi sao?”
Nhắc đến Tô Thương, mặt Lý Thuần Phong đầy khinh thường, lạnh lùng nói: "Tôi đây từ lâu đã muốn hủy bỏ hôn ước rồi, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi!"
"Khốn kiếp, Lý Thuần Phong, cái đồ chó mà nhà anh, mà dám khinh bỉ cháu tôi à!"
Tô Kiền Khôn nổi nóng rồi.
Tuy ông ấy biết Tô Thương có phẩm chất gì, cũng thường xuyên khinh bỉ Tô Thương, nhưng Tô Thương là cháu trai ông ấy, ông ấy có thể xem thường anh, nhưng người khác thì không được!
Cho nên, Tô Kiền Khôn không nói nhiều lời, trực tiếp xông đến muốn đánh Lý Thuần Phong.
“Hừ, được lắm, để ông đây xem xem những năm gần đây anh đã có những tiến bộ gì, còn xứng với danh hiệu cao thủ đứng đầu Giang Bắc nữa không!”
Lý Thuần Phong cũng không yếu thế chút nào, chân khí xung quanh người tỏa ra, nhận chiêu của Tô Kiền Khôn.
Sau đó, hai người động tay động chân, chân khí xung quanh cuồng nộ tràn ra, tình cảnh vô cùng hùng hồn.
"Cha, ông chủ Lý, hai người cứ từ từ mà đánh, con đi chuẩn bị bữa ăn khuya, hai người đánh nhau mệt rồi nhớ đến đó ăn chút gì nhé.
”
Lúc này Tô Thần Binh, khẽ cười một tiếng, sau đó liền dẫn người trở về trang viên.
Ông ấy cũng đã quen rồi, có thể thấy Tô Kiền Khôn và Lý Thuần Phong thường xuyên như thế.
Hai người đã đánh hơn trăm hiệp, cho đến khi hai bên đều kiệt sức thì mới dừng lại.
Mối quan hệ của Tô Kiền Khôn và Lý Thuần Phong rất tốt, cũng không phải một sớm một chiều mà có được, hai người bọn họ lúc còn trẻ là đồng đội với nhau, đi ra từ núi xác và biển máu, không quá khi nói bọn họ đã vào sinh ra tử cùng nhau.
Lại thêm tính cách của hai người đều vô cùng bá đạo, một câu không hợp ý liền đánh nhau, cho nên mấy năm trước họ thường xuyên đánh nhau.
Nhưng, mấy năm gần đây tình trạng vết thương của Tô Kiền Khôn hơi chuyển biến xấu chút, nên ông ấy đã bế quan tu luyện, bớt cọ sát với Lý Thuần Phong.
Dưới tình huống thông thường, hai người bọn họ đánh nhau một trận, mới có thể ngồi xuống nói chuyện ôn hòa bình tĩnh được, tối nay cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này, Lý Thuần Phong đang ăn bữa ăn khuya, lại nhắc lại chuyện này một lần nữa.
"Chuyện này có chút kì lạ nha, tên Tô Thương vô dụng kia, nếu không có suy nghĩ gì, thì sẽ không phá hỏng camera đâu.
"
Tô Kiền Khôn nghiêm túc suy nghĩ một lúc thì, trong lòng dần dần có một suy đoán không tốt, cau mày nói: "Gần đây có người muốn giết Tô Thương, ba lần bốn lượt bày mưu, có phải cái người kia lại ra tay nữa không?”
Tô Thần Binh đứng bên cạnh vội nói: "Con cử Quách Ý âm thầm bảo vệ Tô Thương, nhưng buổi sáng hôm nay Tô Thương cùng với Quốc Nhận đến nhà họ Nạp Lan, Quách Ý thấy có sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận ở đó, nên không đi theo bảo vệ, cho nên cụ thể Tô Thương đã đi đến đâu, con cũng không tra được.
"
"Kêu vệ sĩ tản ra các nơi tìm đi, cho dù đào ba thước đất ở Giang Bắc lên, cũng phải tìm được Tô Thương và cháu dâu của tôi!” Tô Kiền Khôn dặn nó.
"Vâng!"
Tô Thần Binh nhận lệnh, lập tức rời khỏi phòng ăn.
"Tô Kiền Khôn, anh nói chuyện chú ý một chút, cháu dâu của anh gì cơ, vừa nãy tôi không đùa giỡn với anh đâu đấy, nhà họ Lý chúng tôi muốn hủy hôn!" Lý Thuần Phong nghiến răng nói.
"Anh Lý, hủy hôn gì chứ, thực ra cháu của tôi khá ưu tú đấy, nó có rất nhiều ưu điểm, ví dụ! "
Tô Kiền Khôn đang nói thì ngừng lại, bởi vì ông ấy nghĩ nửa ngày, cũng không biết Tô Thương có ưu điểm gì, bèn nói: "Ví dụ, cháu tôi nó có mũi có mắt, có tay có chân, không phải tàn phế.
"
"Cái này cũng được coi như ưu điểm sao?"
Lý Thuần Phong mặt xám lại, thái độ kiên quyết nói: "Tô Kiền Khôn, hôm nay dù anh có nói cho động trời thì cái này hôn ước, bắt buộc phải hủy đi, chắc chắn không có lần hai!"
"Anh Lý, ăn khuya mà không có rượu thì sao mà được, trong nhà tôi có vài hũ rượu Quốc Diều trăm năm hay là uống vài chén được không?" Tô Kiền Khôn nói lạc chủ đ đi.
"Quốc Diều! Vẫn là rượu Quốc Diều sao!"
Lý Thuần Phong nhất thời nuốt hai miếng nước bọt, trong nháy mắt con sâu rượu này đã bị dụ: "Cái tên này, rượu Quốc Diều không phải là được anh coi là bảo bối à, sao hôm nay lại được lấy ra vậy?"
"Đây còn không phải là anh Lý đến chơi sao, chúng ta là thông gia, đồ tốt đương nhiên phải chia sẻ với thông gia chứ.
"
Tô Kiền Khôn cười hỏi: "Có đúng không nào, thông gia?"
"Đúng đúng đúng, Lý Nguyệt nhà tôi phải gả cho Tô Thương, chúng ta đương nhiên là thông gia, anh Tô, mau lấy rượu Quốc Diều ra đi.
" Lý Thuần Phong thúc giục nói, mà quên mất thái độ vừa rồi của mình.
"Được, chờ đó, tối nay tôi với anh không say không về, về phần Lý Nguyệt, không cần lo lắng, có Tô Thương bảo vệ, không xảy ra được chuyện ngoài ý muốn đâu.
"
Tô Kiền Khôn cười nói, ông ta biết Lý Thuần Phong thích nhất là uống rượu, mới nói có mấy câu đã bắt chẹt được Lý Thuần Phong rồi.
"Ừm, đứa trẻ Tô Thương này, từ nhỏ đã thông minh, có nó ở đó là yên tâm rồi, cho nên, anh Tô, rượu đâu?" Lý Thuần Phong không chờ đợi kịp liền nói ra.
Tô Kiền Khôn cười cười, cũng không để Lý Thuần Phong chờ đợi, liền cho người đem tới một hũ rượu Quốc Diều được cất giấu rất kĩ, khoảng chừng năm lít.
Ngay sau đó, Tô Kiền Khôn sắp xếp mấy người, uống rượu cùng Lý Thuần Phong.
Chính bản thân ông ta cũng không uống nhiều, giữa chừng liền ra khỏi bàn rượu.
"Cha.
"
Tô Thần Binh chờ ở bên ngoài, sau khi thấy Tô Kiền Khôn, không nhịn được hỏi: "Tô Thương đã mất tích rồi, rất có thể đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cha làm sao có lòng dạ uống rượu được chứ.
"
"Mất tích cái mẹ gì chứ, tên ranh kia chắc là ham muốn nhan sắc của Lý Nguyệt, dẫn Lý Nguyệt đi nhà nghỉ chứ sao.
"
Tô Kiền Khôn không lo lắng chút nào, nói tiếp: "Ở Giang Bắc, dám ra tay với Tô Thương hầu như không có ai, người bày kế giết Tô Thương, cũng chỉ có mỗi tên bỉ ổi Tô Cảnh Hàm mà thôi.
"
"Bây giờ Tô Cảnh Hàm cút khỏi Giang Bắc rồi, không biết tung tích ra sao, cả cái Giang Bắc này, ai sẽ ra tay với Tô Thương đây?"
Tô Kiền Khôn tiếp tục nói: "Vừa rồi sở dĩ cha nói như vậy, chỉ là vì muốn vỗ về Lý Thuần Phong, thứ tên đó không mong muốn nhất là nhìn thấy đồ do chính mình chăm sóc nuôi dưỡng lại bị kẻ khác cướp mất.
"
“Nhưng ông ấy chắn hẳn đã đoán ra được, chỉ là không nhịn nổi cơn tức, cho nên mới đến Tô gia gây chuyện.
"
Tô Kiền Khôn cười nói: "Nhưng ông ta chịu ở lại uống rượu, chắc hẳn là cũng chấp nhận chuyện này rồi.
"
"Thần Binh, con ra uống cùng ông ta, vài chén đi, uống cho ông ta ngã gục xuống đất luôn, lão già này lại dám đến nhà họ Tô làm loạn, nhất định phải để ông ta đi vào thì là đi thẳng, đi ra thì phải bò ngang.
"
Cuối cùng, Tô Kiền Khôn không quên nhắc: "Đúng rồi, nhân lúc khi ông ta uống nhiều, đem rượu Quốc Diều đổi thành rượu thường đi, đừng lãng phí rượu của ông đây, rượu này cha còn muốn giữ lại cho người anh em tốt Tô Huyền Thiên uống đấy.
"
"Vâng.
"
Tô Thần Binh trả lời, lại hỏi: "Cha, đổi thành rượu gì cho phù hợp ạ?"
" Đổi thành mấy loại rượu không có nhãn hiệu là được rồi,trong nhà có rượu cồn, tùy tiện pha chế rượu một chút cũng được, tóm lại để ông ta hôm sau tỉnh lại càng khó chịu càng tốt, để xem ông ta lần sau còn dám đến nhà họ Tô ra oai nữa hay không?” Tô Kiền Khôn nghiêm nghị nói.
"Cái này! được nha.
"
Tô Thần Binh dở khóc dở cười, nhưng vẫn là làm theo sự sắp xếp của Tô Kiền Khôn.
!
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã tới buổi tối ngày hôm sau rồi.
Cũng đúng lúc này, cuối cùng Tô Thương có thể luyện hóa toàn bộ sát khí trong người, cảnh giới cũng cao lên một cấp
"Cuối cùng đạt đến luyện khí tầng thứ ba rồi, bây giờ mình đã có đủ tự tin, Nạp Lan Tổ chắc chắn không phải là đối thủ của tôi!".