Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 98



Đêm khuya vắng người.

Nạp Lan Dịch một mình đứng trong rừng cây, bên cạnh lại có hai cái xác chết nên anh ta vốn đã nhát gan nay lại càng thêm sợ hãi.

"Nạp Lan thiếu gia.

"
Ngay lúc này Tô Thương đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nở nụ cười nhìn vào Nạp Lan Dịch.

"Hả!"
Đột nhiên âm thanh từ đâu xuất hiện khiến cho Nạp Lan Dịch giật nảy mình, vội vàng lùi về sau mấy bước, sau đó khuôn mặt đầy nghi ngờ cẩn thận nhìn qua, sợ hãi bất an nói: "Anh, anh là ai?"
Từ sau khi đi vào chợ đen Cửu Môn, Tô Thương vẫn luôn dùng thân phận là Tô Huyền Thiên, tới tận bây giờ khuôn mặt anh vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng của Tô Huyền Thiên nên làm cho Nạp Lan Dịch không thể nhận ra.

"Ha ha.

"
Ánh mắt Tô Thương nhìn vào Nạp Lan Dịch nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thi triển thuật dịch dung, khôi phục hình dáng ban đầu của mình: "Nạp Lan Dịch, anh biết tôi là ai chứ?"
"Tô! Tô Thương!"
Nạp Lan Dịch đột nhiên thở dài một hơi, sau đó lập tức cảnh giác, nhíu mày nói: "Tô Thương, cậu đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là để tìm anh rồi.


" Tô Thương cười đùa nói, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Nạp Lan Dịch mơ hồ, chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, trong đầu đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội vàng dò hỏi: "Anh, anh vừa rồi sao lại là một khuôn mặt của người đàn ông khác?"
"Chỉ là thuật dịch dung mà thôi, tôi không chỉ có thể biến thành anh ta, tôi còn có thể biến thành anh nữa kìa.

"
Tô Thương nhếch miệng, sau đó trước mặt Nạp Lan Dịch biến thành Nạp Lan Dịch, rồi lại biến đổi về hình dáng ban đầu: "Nạp Lan thiếu gia, nhìn rõ chưa hả?"
"Cái này!"
Nạp Lan Dịch dừng lại một chút rồi chìm vào im lặng, mấy giây sau nghiến răng nói: "Tô Thương, mấy ngày trước người giả mạo tôi không phải là anh chứ?"
"Đúng vậy.

"
Tô Thương khẽ cười: "Nạp Lan thiếu gia, xem ra anh vẫn còn rất thông minh, thực sự là tôi đã biến thành anh, giết chết cao thủ nước D, lại cướp đi Hồng Liên đao từ trong tay Quốc Nhận.

"
"Anh anh anh, anh tại sao lại làm như thế!" Nạp Lan Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ha ha!"
Tô Thương lạnh lùng cười nói: "Nạp Lan Dịch, không phải anh luôn muốn giết tôi hay sao, tôi chỉ đổ cho anh vài tội thôi có đáng gì chứ.

"
Vừa nói, Tô Thương vừa chậm rãi đến gần Nạp Lan Dịch.

"Tô Thương, anh không được qua đây!"
Nạp Lan Dịch thấy vậy hoảng sợ đến thay đổi sắc mặt, vội vội vàng vàng nói: "Anh biết tôi tám tuổi đã tập võ không, tôi giờ đã là cao thủ tông sư, thực lực của tôi bây giờ rất mạnh, anh cứ qua đây nữa thì đừng trách tôi không khách khí!"
Tô Thương lạnh lùng nói: "Nạp Lan Dịch, đêm nay anh chắc chắn phải chết, từ khi anh bắt đầu lợi dụng Tô Cảnh Hàm và Triệu Văn Bân ngấm ngầm hại tôi thì trong đầu tôi đã bắt đầu suy nghĩ anh nhất định phải chết trong tay của tôi!"
Tô Thương dừng lại, trong tay ngưng tụ một chiêu thủy nhận, biểu cảm u ám đáng sợ.

"Tôi lợi dụng Tô Cảnh Hàm và Triệu Văn Bân ngấm ngầm hại anh lúc nào chứ, Tô Thương, anh đừng đổ oan cho người tốt, tôi căn bản không có quan hệ gì với bọn họ.

"
Nạp Lan Dịch cảm nhận được sát ý của Tô Thương nên đã bị dọa đến chân phát run, vội vàng giải thích.

"Ồ?"
Tô Thương khẽ nhíu mày: "Không phải anh?"
"Không phải tôi, Tô Thương, tôi có thể thề, nếu tôi với hai người họ tính toán hại anh, tôi sẽ chết không được yên thân.

"
Nạp Lan Dịch đầu tiên là nghiêm túc thề thốt, sau đó van xin: "Tôi cầu xin anh, anh đừng có giết tôi, bây giờ ông nội tôi chết rồi, nhà Nạp Gia đã ở trong tay tôi, tôi có thể cho anh tiền, rất rất nhiều tiền.

"
"Không cần giải thích, tôi tin anh, anh cũng không cần phải cầu xin tôi, bởi vì dù sao bây giờ anh cũng bắt buộc phải chết.


"
"Coi như người sai khiến Tô Cảnh Hàm và Triệu Văn Bân hãm hại tôi không phải là anh, nhưng anh là người giật dây cho Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh giết tôi.

"
"Đối với người muốn giết tôi, tôi nhất định phải giết hết, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"
"Bây giờ thời gian chết của anh đến rồi!"
Vừa nói xong, Tô Thương vung tay lên, thủy nhận bỗng nhiên bắn ra, trực tiếp phá vỡ cổ của Nạp Lan Dịch.

Xùy xùy!
Cổ họng bị phá vỡ, máu tươi chảy ba thước.

"Ụych!"
Nạp Lan Dịch không nói được một câu, cơ thể ngã thẳng xuống đất, hoàn toàn mất đi sinh mạng.

"Nạp Lan thiếu gia không phải Nạp Lan Dịch thì còn có thể là ai chứ?"
Sau khi giết Nạp Lan Dịch, Tô Thương nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc ai là kẻ đang tính toán hãm hại mình.

Rất nhanh trong đầu anh đã xuất hiện ra một cái tên: "Nạp Lan Minh Triết.

"
Nhà Nạp Lan cả đời này tổng cộng có ba thiếu gia, Nạp Lan Dịch là tên thứ hai, bên trên có một người anh tên là Nạp Lan Vô Đạo, bên dưới có một người em là Nạp Lan Minh Triết.

Nạp Lan Vô Đạo không có ở Giang Bắc, Tô đại thiếu gia với người này gần như không có cơ hội tiếp xúc.

Có điều Nạp Lan Minh Triết thì anh ấy có tiếp xúc qua mấy lần.

Trong ấn tượng của Tô Thương thì Nạp Lan Minh Triết là một người khiêm tốn, hào hoa phong nhã, mà cơ thể lại khá yếu ớt, thường xuyên ho ra máu.

Quan hệ giữa Tô đại thiếu gia và Nạp Lan Minh Triết tuy không tính là bạn bè tri kỉ nhưng cũng là bạn bè gặp mặt chào hỏi nhau.

"Nạp Lan thiếu gia trong miệng Tô Cảnh Hàm nói ra lại là Nạp Lan Minh Triết sao?"
Tô Thương nhíu mày suy nghĩ, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Ha ha, có phải là anh ta hay không thì tìm cơ hội thăm dò thử là biết thôi mà.

"
Về việc này, Tô Thương cũng không để trong lòng.

Bây giờ Nạp Lan Tổ chết rồi, nhà Nạp Lan giờ đã chỉ còn là trên danh nghĩa, đã không cần phải kiêng kỵ gì nữa.

Còn người thực sự khiến Tô Thương kiêng kỵ nhất, chính là cao thủ đã làm cho Tô Kiền Khôn bị thương.

Lúc đầu Huyền Thiên Tiên Đế thuộc kiểu người tu chân cẩu thả, sau khi đến trái đất mới nhận biết được rằng sức mạnh của cao thủ luyện võ không ngừng thay đổi.


Nhất là bà nội của Nạp Lan Dich, bà già này đột nhiên xuất hiện, sức mạnh vượt qua tất cả những người luyện võ mà Tô Thương biết, trên trái đất này nhất định sẽ còn tồn tại rất nhiều người luyện võ tài giỏi.

Tô Thương không bao giờ dễ dàng bộc lộ sức mạnh của mình cho đến khi biết được những kẻ có âm mưu hãm hại nhà họ Tô trước đó.

Nghĩ đến bà nội của Nạp Lan Dịch, Tô Thương đột nhiên run lên, vội vàng đuổi theo hướng bà ấy đã rời khỏi.

Bà già này mạnh như vậy sớm muộn gì cũng gây phiền phức cho mình, Tô Thương dự định thử tìm xem có thể có cơ hội để giết chết đối phương hay không.

Thế là Tô Thương thuyên chuyển ấn tàng khí tức, nhanh chóng đã đuổi kịp Tống Lệ Hoa.

Giờ phút này.

Tống Lệ Hoa đã đuổi kịp Lưu Phàm Khuê chạy trốn trước đó, hai người họ đang đánh nhau cực kỳ kịch liệt.

Nhưng có thể dễ dàng nhìn ra, Lưu Phàm Khuê không phải là đối thủ của Tống Lệ Hoa, anh ta bị đánh tháo chạy liên tục, nhưng giờ thì không thể lui được nữa.

Ầm!
Lúc này, hai người họ đều đã dùng toàn bộ sức lực của mình, liều mạng đánh một chưởng.

Sau đó, Lưu Phàm Khuê liền ngã nhào xuống đất, há miệng phun ra một vũng máu, sắc mặt vô cùng tái mét.

Tống Lệ Hoa cũng không ổn, phải lùi lại mấy bước mới đứng vững, mặc dù không ngã xuống nhưng trong miệng cũng tràn ra một vệt máu,hơi thở cũng rối loạn, rõ ràng cũng đang bị trọng thương.

"Chỉ bằng sức mạnh của cậu mà dám ảo tưởng tiêu diệt nhà Nạp Lan sao, ha ha, đúng là cái thứ không biết trời cao đất dày là gì!"
Tống Lệ Hoa xóa đi vết máu ở khóe miệng, khuôn mặt lập tức trầm như nước, bước từng bước đi về phía Lưu Phàm Khuê, chuẩn bị giết chết anh ta.

Lưu Phàm Khuê cực kỳ sợ hãi, nhưng anh ta đã mất đi khả năng chiến đấu, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, căn bản không thể trốn thoát.

"Chết đi!"
Tống Lệ Hoa đi đến trước mặt Lưu Phàm Khuê, ánh mắt lạnh lùng sát khí, giơ tay lên chỉ muốn hạ chưởng xuống.

Nhưng vào lúc này, Tô Thương dịch dung thành Tô Huyền Thiên bỗng nhiên từ trong bóng tối nhảy ra, đồng thời sớm đã ngưng tụ thủy nhận, trực tiếp ném về phía Tống Lệ Hoa, định một chưởng giết chết bà ta.

Thủy nhận của luyện khí tầng thứ ba ngưng tụ, tản ra một uy thế kinh khủng, đi thắng đến Tống Lệ Hoa!


Bình Luận (0)
Comment