Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Chương 2


Nguyên chủ thích thằng này ở điểm gì?
Giang Nguyên chán ngán thở dài, rốt cuộc thì làm sao để nói chia tay đối phương được bây giờ!
Quan hệ của nguyên chủ với Tống Di Thụy rất tốt, hai bên vừa là bạn bè, lại cùng nhau lớn lên, nghiêm túc yêu nhau từ bé, Giang Nguyên càng nghĩ càng thấy nản, đột nhiên nói chia tay chắc chắn người nhà nguyên chủ sẽ thấy rất kỳ lạ đúng không?
Sau khi xuống dưới, Giang Nguyên chào hỏi một lượt và gặp bố mẹ AO của cậu.

Bố của nguyên chủ là một Alpha tên Giang Thiên Tắc, mẹ cậu là một Omega nữ dịu dàng đáng yêu tên Phương Thi.
Nhìn thấy Giang Nguyên, vẻ mặt Phương Thi hiện lên nét đau lòng, bà ôm lấy cánh tay Giang Nguyên nhẹ giọng hỏi: "Con thấy thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"
Giang Nguyên lắc đầu, trong lòng ấm áp, mẹ của nguyên chủ hoàn toàn thỏa mãn những tưởng tượng của đứa trẻ mồ côi về một người mẹ, dịu dàng nhân hậu, yêu con hết lòng.
"Không khó chịu nữa, cảm ơn mẹ." Giang Nguyên cũng nói khẽ, sau đó ngồi xuống.
Phương Thi nghe thấy lời Giang Nguyên nói, nháy mắt đỏ mặt.

Đứa con này của nàng trước đây rất ít nói, đột nhiên gọi nàng là mẹ, giọng điệu có chút nũng nịu khiến Phương Thi đắm chìm trong cảm giác được làm nũng.

Nói đến làm nũng, ánh mắt Phương Thi tự nhiên nhìn sang Thu Cảnh Minh đang ngồi bên cạnh Tống Di Thụy.
Đứa con nuôi này của nàng lại càng giỏi làm nũng hơn, nhiều lúc hành động nũng nịu của nó khiến nàng thấy hơi lố.
Dù sao thì cũng là đứa nhỏ Omega, hơi nũng nịu tí chắc cũng là bình thường, Phương Thi tự nhủ với bản thân.

Thực ra hôm nay họ cũng chỉ tổ chức một bữa tiệc gia đình, mọi người đến chung vui đều là họ hàng cả, sau khi nâng chén chúc mừng với tất cả họ hàng và người lớn, người dì Phương Tình của Giang Nguyên đặt chén trên tay xuống, đột nhiên nhìn thẳng vào Thu Cảnh Minh mà hỏi: "Cảnh Minh, cháu cũng gần mười tám rồi đúng không?"
Thu Cảnh Minh nghe thấy Phương Tình hỏi mình thì đặt đũa xuống, gật đầu trả lời: "Vâng dì, hai tháng nữa con sẽ tròn mười tám tuổi."
"Cảnh Minh, con đã có bạn trai chưa?"
Thu Cảnh Minh ngoan ngoãn lắc đầu, phồng má, làn da trắng nõn hơi hồng lên: "Không có."
"Cảnh Minh, cháu cũng đến lúc cần tìm bạn tình rồi.

Mười tám tuổi đã coi như là người trưởng thành.

Hiện nay thuốc ức chế có thể dùng được, nhưng không tốt cho cơ thể.

Nếu được thì cháu nên tìm một người đi." Phương Tình nói với vẻ quan tâm.
"Cảm ơn dì nhỏ đã quan tâm, con sẽ cố gắng ạ." Thu Cảnh Minh cười ngọt ngào, ánh mắt như vô tình liếc sang Tống Di Thụy ngồi bên cạnh, đồng thời đưa chân chạm vào chân Tống Di Thụy dưới gầm bàn.
Bàn tay đang cầm cốc uống nước của Tống Di Thụy khựng lại, đường nhìn vụng về quay sang phía khác.
Cùng lúc đó, chồng của Phương Tình, Lưu Hoa Vũ nhìn Thu Cảnh Minh cười nói: "Cảnh Minh, con có muốn chú giới thiệu cho con một người không? Con gái của đồng nghiệp chú, gia cảnh tuy bình thường nhưng cô bé rất tốt tính, chú đã gặp qua con bé rồi, con có muốn đi xem mắt với cô bé không?"
Hai tay Thu Cảnh Minh nắm chặt hai bên áo, khó khăn lắc đầu: "Dạ không, con cảm ơn chú!"
Lưu Hoa Vũ gật đầu, thấy sắc mặt Thu Cảnh Minh không tốt lắm, ông răn dạy: "Được rồi, cũng đừng kén chọn quá.

Con có nhiều người theo đuổi, có thể chọn người mình thích.

Không phải là chúng ta sốt ruột gì, mà là con, lỡ đến kỳ động d*c lại phải dùng thuốc ức chế sẽ không tốt cho cơ thể, phải chuẩn bị sớm."
"Thật ra con có người mình thích rồi." Thu Cảnh Minh cười nói.
Nghe thấy câu này, mọi người lập tức đầy hứng thú truy hỏi: "Thật không? Là ai vậy?"
Thu Cảnh Minh lè lưỡi, vẻ mặt tinh nghịch: "Không nói cho mọi người."
Tim Tống Di Thụy lại như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, sợ Thu Cảnh Minh đột ngột nói thích anh ở chỗ công khai.

Đúng lúc Tống Di Thụy nhìn sang Thu Cảnh Minh, Thu Cảnh Minh cũng đang nhìn anh với ánh mắt trìu mến.
Tống Di Thụy khó khăn dời ánh mắt, quay sang nhìn Giang Nguyên, thở phào nhẹ nhõm, may mà Giang Nguyên không để ý bên này.
Giang Nguyên tự dưng thấy hơi có lỗi với đứa em trai nuôi Thu Cảnh Minh, đồng thời thấy mừng thầm vì mình là Beta chứ không phải Omega, không bị giục cưới.
Giang Nguyên nghĩ đến đây thì thấy ông chú mình đã quay xe sang nhìn thẳng vào cậu: "Giang Nguyên, con và Tống Di Thụy định lúc nào sẽ kết hôn?"
Giang Nguyên: "..."

Nồi đừng vội úp qua đây được không? Giang Nguyên nghe thấy câu hỏi của chú mình, đầu đầy vạch đen, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Chẳng lẽ cậu lại nói là cậu không những chẳng muốn kết hôn đâu thậm chí còn đang muốn chia tay?
Giang Nguyên liếc qua thì bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của cha mẹ Tống Di Thụy, cậu cảm thấy hơi xấu hổ và bất lực.
Thu Cảnh Minh ở bên cạnh cúi đầu, tay trái véo vào tay phải, móng tay c ắm vào da thịt, trong lòng hằn học.
Trong mắt các người, tôi chỉ xứng gắn bó cả đời với một Alpha thư ký tầm thường, còn Tống Di Thụy chỉ có thể thuộc về Giang Nguyên?
Chỉ có hai người họ là kết hợp hoàn hảo? Tôi thì không xứng đáng?
Nếu không có cha tôi...!Giang Thiên Trạch đã chết từ lâu rồi! Lẽ ra cha tôi mới là thiếu tướng, không phải Giang Thiên Trạch!
Nếu các người đã nghĩ thế, tôi sẽ cướp lấy Tống Di Thụy!
Không phải các người cảm thấy tội lỗi nên mới đối xử tốt với tôi hay sao? Giang Nguyên, Giang Nguyên, các người chỉ biết đến Giang Nguyên, chẳng lẽ không nhìn thấy tôi hay sao?
Đương nhiên Giang Nguyên không thể biết đứa em trai nuôi của cậu đang nghĩ gì, hiện tại cậu vẫn chẳng biết phải nói gì cả.

Nguyên chủ muốn cưới Tống Di Thụy, nhưng cậu không phải nguyên chủ!
Thấy Giang Nguyên lâu không trả lời, mọi người xung quanh cũng đã quen.

Thằng bé này chỉ là cái hũ nút nhàm chán, chẳng có gì lạ cả.
Bố của Giang Nguyên, Giang Thiên Tắc giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi nói: "Chờ Giang Nguyên học xong đã, không cần vội làm gì.

Hơn nữa, Giang Nguyên phải đi học ở trường quân sự, có một số chuyện phải đợi đến khi tốt nghiệp rồi mới tính được."
"Di Thụy, chú nghĩ là con cũng hiểu."
Tống Di Thụy gật đầu ngay khi thấy nhắc đến chuyện này.
Giang Nguyên cảm thấy Giang Thiên Tắc có ý gì đó, dù sao thì cậu cũng là một Beta, mà Alpha thì có thể làm cho cả hai giới tính Beta, Omega mang thai...

Giang Nguyên nghĩ đến đây da gà da vịt bắt đầu nổi lên toàn thân, da đầu tê dại.
Tống Di Thụy ở bên cạnh khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt nhìn Giang Nguyên, hiển nhiên tình yêu của anh dành cho Giang Nguyên không phải là giả.

Anh đang định nói chuyện với Giang Nguyên thì thấy cánh tay của Thu Cảnh Minh, người vẫn đang cúi đầu ở bên cạnh anh, nắm lấy tay anh ở dưới gầm bàn.
Tống Di Thụy thấy Thu Cảnh Minh như sắp bật khóc, miệng mở rồi khép, đang định hứa hẹn với Giang Nguyên là tốt nghiệp sẽ kết hôn, lời lại nghẹn ở trong cổ họng.
Ài, Cảnh Minh thích anh đến thế, vẫn đừng nên nói trước mặt cậu, sau này anh sẽ nói riêng với Giang Nguyên vậy.
Tống Di Thụy nghĩ thầm.
Sau đó, mọi người vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ.

Giang Nguyên mới biết ba ngày nữa cậu phải đến Sao Thủ Đô, sắp khai giảng rồi.

Sau khi cậu rời đi, Tống Di Thụy không đi theo.
Mẹ của Tống Di Thụy đã nhờ người xin cho hắn vào một trường đại học bình thường, cũng được xem là một trường học tốt trong khu vực.
Biết được chuyện này, Giang Nguyên thấy vui ghê.

Cậu thực sự hơi sợ khi ở cùng với chồng chưa cưới Alpha của nguyên chủ..

Bình Luận (0)
Comment