Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Chương 36


Mùi thịt nướng dậy lên thơm ngọt.

Thịt được nướng chảy mỡ thành màu vàng nâu, hương thịt nồng đậm khơi dậy cảm giác thèm ăn của mọi người.
Hứng thú của Diệp Nam Phong đã được khơi dậy, anh nhìn Giang Nguyên và Kỷ Dung, nói đầy vẻ mong chờ: "Sau bữa ăn tìm một chỗ nào luyện thử tí, được không? Đàn em!"
Giang Nguyên nhìn Diệp Nam Phong, gật đầu, không từ chối yêu cầu đấu luyện.

Mặc dù Diệp Nam Phong là Omega, nhưng anh tuyệt đối không phải kẻ yếu.

Trông, người thì nhỏ nhắn mà sức ăn thì...
Giang Nguyên liếc nhìn đống đ ĩa đựng đồ ăn của Diệp Nam Phong.

Đàn anh này ăn giỏi thật đấy, mặc dù không cao nhưng lượng đồ ăn hơn hẳn cậu.
Diệp Nam Phong trông rất trẻ, có vẻ chỉ hơn hai mươi một tí, nhìn chẳng giống nhiều hơn cậu và Kỷ Dung tận sáu tuổi chút nào.

Cao 1.75 mét, thấp hơn cậu và Kỷ Dung một chút, nhưng cậu cũng nhìn thấy trên hai bàn tay anh, mỗi khớp ngón tay đều có một vết chai dày, hổ khẩu tay phải cũng đóng một lớp chai nữa.
Hổ khẩu bị chai, chứng tỏ Diệp Nam Phong thường xuyên dùng súng.
Có thể là do huấn luyện, nhưng Giang Nguyên đoán là không phải là do luyện tập hay huấn luyện mà thành.

Mặc dù hiện tại luyện bắn súng cũng có thể vào Stars War để luyện, trải nghiệm bắn súng trong Stars War và hiện thực hoàn toàn giống nhau, vì thế không nhất thiết phải đi trường bắn để tập súng.

Nhưng nếu như luyện súng trong Stars War thì không thể nào để lại vết chai dày như thế được, hiển nhiên thứ Diệp Nam Phong sử dụng thường xuyên chính là súng thật.
Trên người Diệp Nam Phong không có một chút mỡ thừa nào, tuy làn da trắng nõn nhưng cơ bắp lại săn chắc, rõ ràng là do lượng vận động rèn luyện hàng ngày rất lớn.
Khi Giang Nguyên nhìn về phía Diệp Nam Phong, tiềm thức cậu đồng thời tiến hành đánh giá qua về thực lực đối phương.
Ăn cơm xong, mấy người tùy ý đi loanh quanh tìm một câu lạc bộ chiến đấu ở gần đó.

Lúc này Giang Nguyên mới có thời gian hỏi Kế Dương: "Kế Dương, anh họ cậu là người của nhánh bộ đội nào?"
Giang Nguyên nghe thấy Kế Dương sâu kín thở dài một cái, nhỏ giọng nói: "Blade.

Chính là nhánh mà cậu đang nghĩ đến ấy.

Lần này anh ấy đến gặp tui là vì chuyến này anh ấy trở về Trái Đất để báo cáo nhiệm vụ.

Nếu không bình thường cũng không ai gặp được ảnh hết."
Giang Nguyên trầm mặc một lát, vẻ mặt tò mò: "Nhà cậu cho phép anh ấy vào Blade à?"
Kế Dương yếu ớt nhỏ giọng nói: "Biết làm sao được, anh họ tui đã quyết định làm gì thì chẳng ai thay đổi được cả."
"Ờm, thực ra tui vẫn luôn nghĩ là chứng nổi loạn tuổi dậy thì của ảnh chẳng hề đỡ hơn tí nào!"
Kế Dương nửa đùa nửa thật le lưỡi nói, nhưng khi cậu vừa ngẩng đầu lên, Giang Nguyên vẫn nhận ra ở đáy mắt cậu lướt qua vẻ lo lắng.
Diệp Nam Phong đi trước quay đầu lại hỏi: "Này, Kế Dương, em chỉ đường này có đúng không đấy, sao vẫn chưa đến thế?"
Kế Dương nhanh chân chạy lên nói với Diệp Nam Phong: "Sắp đến rồi."
Hai anh em đi trước trò chuyện với nhau, còn Kỷ Dung ở phía sau vẫn đang lâm vào trầm mặc, cậu hoàn toàn không ngờ đến việc Diệp Nam Phong là người của Blade.
Chiến tranh giữa đế quốc Rick và Liên Bang đã kết thúc được 5 năm, nhưng trong vũ trụ vẫn không được xem như hòa bình.

Chiến tranh xảy ra gần như mọi lúc mọi nơi ở các quốc gia và các tinh vực.


Liên Bang hàng năm vẫn phải gửi quân đi giữ gìn hòa bình, có rất nhiều công dân Liên Bang cũng sinh sống ở nước ngoài, một khi chiến tranh nổ ra ở đó, lực lượng gìn giữ hòa bình sẽ được điều đến địa phương, bảo vệ và tìm kiếm đồng bào là nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ.
Quân đoàn Blade là một lực lượng gìn giữ hòa bình.

VIệc gia nhập các quân đoàn khác ở thời đại hòa bình và đình chiến này hầu như không có bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng gia nhập Blade chính là khiêu vũ với tử thần.

Ở thời đại vũ trụ này, cùng với sự phát triển ngày càng mạnh mẽ của các loại vũ khí hủy diệt, tỷ lệ tử vong trong chiến tranh cũng tăng mạnh.
Giang Nguyên ngưỡng mộ Diệp Nam Phong từ đáy lòng.

Gia nhập quân đoàn Blade, Giang Nguyên không làm được.

Nếu có một ngày cậu phải ra chiến trường, đó hẳn là ngày Liên Bang đã khai chiến với quốc gia khác.
Kỷ Dung tất nhiên cũng nghe được những lời Giang Nguyên và Kế Dương nói, càng để ý đến vẻ mặt thất thần của Giang Nguyên.

Anh đi chậm lại, đến gần Giang Nguyên, vờ như thản nhiên hỏi: "Giang Nguyên, sau khi tốt nghiệp cậu muốn vào quân đoàn nào?"
Giang Nguyên lắc đầu: "Tôi không biết, cậu thì sao?"
Kỷ Dung nhỏ giọng: "Tôi cũng chưa nghĩ đến."
Giang Nguyên liếc nhìn Kỷ Dung, vỗ vỗ vai anh nói: "Vừa mới nhập học xong, chưa cần vội nghĩ mấy cái này đâu.

Đợi tốt nghiệp xong hẵng lo lắng cũng chưa muộn."
Kỷ Dung: "Ừ."
"Này, hai người các cậu nhanh chân lên." Diệp Nam Phong đi phía trước, tức giận quay lại gọi hai người Giang Nguyên và Kỷ Dung đang nói chuyện phiếm, sau đó chỉ vào cửa câu lạc bộ chiến đấu: "Đến rồi, các cậu còn định lề mà lề mề đến khi nào?"
"Sợ bị tôi đánh à?"
Giang Nguyên kéo Kỷ Dung, hai người nhanh chóng theo chân Diệp Nam Phong và Kế Dương, nói đùa: "Còn chưa biết ai đánh ai đâu."
Bước vào bên trong câu lạc bộ, nhìn qua một lượt sẽ thấy toàn các anh trai lực lưỡng cao lớn khỏe mạnh, trông thì cũng không giống người hiền lành gì.

Bên trong còn có một đám nam nữ đầu trọc xăm trổ đầy mình, không khí hỗn loạn.

Trên khán đài người ngồi chật kín, trong võ đài có hai người đang đánh nhau.
Giang Nguyên và mấy người vừa bước vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý vì ngoại hình nổi bật, thậm chí còn có người tiến đến bắt chuyện với họ.
Giang Nguyên nhìn thẳng, không để ý đến người khác.

Vì cậu vừa cắt tóc ngắn xong, trông lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều, vì thế cũng không có ai đến quấy rầy cậu.

Kỷ Dung cũng vậy.
Kế Dương thấy có kẻ tới gần còn dám đưa tay ra trêu chọc Diệp Nam Phong liền vô thức né tránh sang một bên.
"Cục cưng, trông em xinh đẹp quá." Một người đàn ông cao lớn tỏa ra mùi pheromone Alpha đưa tay ra nâng cằm Diệp Nam Phong lên: "Em với bọn..."
Người đàn ông chưa kịp dứt lời, Diệp Nam Phong đã thuận thế nắm lấy cổ tay gã rồi bóp chặt, gã đàn ông thét lên một tiếng chói tai kinh hoàng.
Giang Nguyên nhìn không rõ lắm, cổ tay gã ta bị Diệp Nam Phong bóp nát rồi.
Giang Nguyên cúi đầu nhìn cổ tay mình, nhỏ giọng hỏi Kế Dương: "Anh họ cậu hơi dữ nhỉ."
Kế Dương: "Không phải hơi dữ đâu! Là dữ kinh khủng khiếp! Cậu nhắm được không đó?"
Giang Nguyên: "50 50."
Kế Dương vỗ vỗ vai Giang Nguyên: "Cố lên!"
Sau khúc nhạc đệm này, không ai dám tiến lên khiêu khích bọn họ nữa.


Mấy người đi đến một cái sân đấu.
"Giang Nguyên cố lên!" Kế Dương hét lên cổ vũ.
Diệp Nam Phong nhìn cậu: "Em làm như Giang Nguyên mới là anh họ em ấy."
Kế Dương lúng túng: "Chẳng phải là vì anh toàn bắt nạt em từ nhỏ đến lớn à?"
Diệp Nam Phong nghe cậu nói vậy thì cười lớn: "Được, thế nhưng anh không nghĩ là bạn chú đánh bại được anh đâu đấy."
Kế Dương le lưỡi: "Phải đánh mới biết!"
Hai người đứng ở giữa sân, Giang Nguyên vặn vặn khớp ngón tay, cử động cổ.

Ngoài đấu tập với Kỷ Dung, lâu rồi cậu không đánh nhau với ai khác.
"Giang Nguyên, em lên trước đi.

Dù sao anh cũng là đàn anh."
Diệp Nam Phong mỉm cười nói xong, Giang Nguyên ngạc nhiên một chút, sau đó gật đầu: "Được, thế em không khách khí nữa."
Nắm đấm của Giang Nguyên lao đến bụng Diệp Nam Phong, tốc độ cực kỳ nhanh, Diệp Nam Phong bình tĩnh vừa đón vừa chặn để hóa giải cú đấm tấn công này của Giang Nguyên.

Chân Giang nguyên cũng không rảnh rỗi, đá thẳng về phía cổ chân Diệp Nam Phong.
Diệp Nam Phong lùi lại một bước, khớp xương của anh né được cú đá này của Giang Nguyên.

Cùng lúc, nắm đấm của Diệp Nam Phong nhanh như chớp giáng về phía Giang Nguyên.

Giang nguyên không thể tránh được, chỉ có thể dùng tay chặn lại đòn tấn công của đối phương.

Sau khi thân thể chịu lực, cậu phải lùi lại vài bước mới ổn định được thân mình.
Diệp Nam Phong mỉm cười bắt tay cậu, nói: "Trong quân đoàn chẳng ai chịu đánh nhau với anh cả.

Hôm nay anh thấy sẽ được đánh đến đã ghiền đây."
Lần này Diệp Nam Phong chủ động tấn công.

Hai tay tung hư chiêu, một chân đá lên đầu Giang Nguyên.

Giang Nguyên cúi người tránh né đòn tấn công của anh, đồng thời quét chân đạp vào chân Diệp Nam Phong.

Diệp Nam Phong ngã người về phía sau.

Ngay khi Giang Nguyên định tấn công tiếp, Diệp Nam Phong nhanh chóng lăn sang một bên khiến Giang Nguyên đá vào không khí.
Diệp Nam Phong thừa dịp đứng bật dậy từ dưới đất, nói với Giang Nguyên: "Đàn em lợi hại phết."
Hai người đánh qua lại vài chiêu, không phân thắng bại.

Diệp Nam Phong nghiêng người tránh đòn tấn công của Giang Nguyên, vừa né được một đấm của Giang Nguyên, chân đã vung lên nhắm vào đầu Giang nguyên, Giang Nguyên dùng một tay chặn lại, ngay sau đó...
Không biết máy liên lạc của ai vang lên, là một âm thành vô cùng kỳ quái, khó mà diễn tả thành lời.

Giang Nguyên khẳng định đây không phải máy liên lạc của cậu.
"Đệch, máy liên lạc của anh." Diệp Nam Phong nhún vai, đặt chân xuống, nhanh chóng bước tới mở máy liên lạc.


Lông mày của anh càng ngày càng nhíu chặt khi nghe máy: "Ừ, ừ, tôi hiểu.

Tình hình nghiêm trọng? Thế thì...! được rồi, tôi biết...!Ừ, không sao...!Tôi không phiền gì.

Lần này tôi không về nhà."
Diệp Nam Phong nghe máy xong, nhặt quần áo lên, vỗ vai Giang Nguyên nói: "Hôm nay không đánh tiếp được nữa rồi, có chuyện gấp, lần sau gặp lại lại đánh tiếp."
Giang Nguyên gật đầu.

Mặc dùng cũng hơi tiếc nuối, nhưng có đánh hay không cũng không ảnh hưởng gì lắm.

Cậu không phải là người hiếu chiến.
"Anh họ, anh lại ra nước ngoài à?" Kế Dương lo lắng kêu lên.

"Vừa mới về có mấy ngày, anh lại đi rồi..."
Diệp Nam Phong vỗ vỗ đầu Kế Dương, nói: "Nghĩ lung tung gì thế, lần nào anh chả mạnh khỏe trở về.

Yên tâm, không chết được đâu."
Nói xong, Diệp Nam Phong chạy luôn.

Giang Nguyên và Kỷ Dung cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bọn họ nghĩ rằng Diệp Nam Phong chắc là có nhiệm vụ khẩn cấp, còn quốc gia nào trong vũ trụ xảy ra chiến tranh, tối nay kiểu gì trên mạng cũng có tin tức đưa lên, bọn họ không cần phải hỏi anh.
...
Trong khách sạn.
Tống Di Thụy đang hút thuốc, nheo mắt nhìn Thu Cảnh Minh đang khóc nức nở trước mặt mình, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu và chán nản.
"Reng reng reng..."
MÁy liên lạc đặt trên bàn hiện tên người gọi, Tống Di Thụy hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại, chậm rãi hô lên: "Bố..."
"Nhanh về đây đi.

Bố cho con xem mấy căn nhà, đợi chút bố gửi ảnh, con xem xem muốn cái nào."
Tống Di Thụy nghe thấy giọng nói trầm trầm của bố mình, im lặng một lúc rồi nói: "Bố, con không muốn chuyển đi, con..."
Tống Văn nghe thấy giọng nói của con trai, cơn giận bùng lên: "Không muốn chuyển đi, không muốn chuyển đi sao anh còn làm ra chuyện này với bố? Mặt mũi của bố đều bị anh ném đi rồi!"
"Chuyển đi là việc không cần phải bàn bạc nữa."
Bố, chuyện ngày hôm đó thực ra là..." Tống Di Thụy muốn giải thích.
Tống Văn: "Không cần giải thích, bố chỉ nhìn thấy kết quả thôi.

Hôm đó con đã nói rồi, con sẽ chịu trách nhiệm với Cảnh Minh, thế thì chịu trách nhiệm cho tử tế."
"Cảnh Minh đang mang thai, con nên nhanh chóng đưa nó về đây lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Tạm thời không cần nhắc đến đám cưới, dù sao cũng không vẻ vang gì."
"Tút tút tút..."
Tống Văn nói xong câu cuối cùng thì cúp máy luôn.

Ngay lúc cuộc gọi bị ngắt, Tống Di Thụy cũng nhận được thông tin một số căn nhà mà Tống Văn đang xem xét.
Tống Di Thụy nhận được tin thì nắm chặt nắm đấm.

Những ngôi nhà bố hắn tìm cho đều ở Khu 13, mà Khu 13 cách Khu 2 nơi họ đang sống tận 5 giờ đi xe.

Bố rõ ràng là không muốn hắn về nhà thường xuyên, đã vô cùng...thất vọng về hắn.
Tống Di Thụy vứt máy liên lạc xuống, dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu nhìn trần phòng khách sạn.


Hôm nay ánh đèn trên trần sao mà chói mắt thế, hắn ta yếu ớt nói: "Đừng khóc nữa..."
Tống Di Thụy liếc nhìn Thu Cảnh Minh.

Trước đây, hắn cảm thấy đau khổ khi Thu Cảnh Minh khóc, giờ nhìn thấy hắn chỉ có sự khó chịu trào lên.
Nếu là Giang Nguyên...
À, sau khi lớn lên, hắn chưa từng thấy Giang Nguyên khóc, Giang Nguyên sẽ không bao giờ khóc.
Nghe được lời nói tử tế duy nhất của Tống Di Thụy kể từ khi quay về, Thu Cảnh Minh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Tống Di Thụy bằng đôi mắt đỏ hoe: "Anh Thụy, anh có tin em không? Em thực sự không...uống thuốc..."
Tống Di Thụy thở dài gật đầu, đồng ý với lời của Thu Cảnh Minh.
Kỳ thực hắn có tin hay không thì cũng chẳng sao cả, hắn van cầu sự thật chẳng qua là cho mình một cái cọc bám víu, hi vọng Giang Nguyên sẽ bớt ghét hắn hơn một chút.

Dù Thu Cảnh Minh có uống thuốc hay không, Giang Nguyên và những người bạn học đó nói đúng, có thế nào thì bản thân hắn cũng đã có vấn đề sẵn rồi.

Thu Cảnh Minh cố ý câu dẫn, còn hắn thì không chịu đựng nổi sự cám dỗ.
"Đi tắm rồi ngủ sớm đi.

Ngày mai chúng ta sẽ về...kết hôn." Tống Di Thụy nhỏ giọng nói.
Thu Cảnh Minh suy nghĩ một chút, sau đó khôi phục lại dáng vẻ trước đây, ôn nhi vén mớ tóc rối qua tai, nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai đi về, thế em đi tắm trước đây.

Anh muốn...cùng nhau không?"
Tống Di Thụy lắc đầu, lấy máy liên lạc ra đặt vé về Sao Rid: "Anh mua vé, em đi đi."
Thu Cảnh Minh: "Vâng."
Chờ Thu Cảnh Minh rời đi, Tống Di Thụy nhìn theo bóng lưng cậu ta bước vào phòng tắm, thở dài.

Hắn cũng có một loại tình cảm phức tạp với Thu Cảnh Minh, vừa như bất lực, lại cam chịu số phận của mình.
...
Mấy ngày sau, Giang Nguyên vừa tan học, huấn luyện viên Hạ Xuyên phụ trách bọn họ mấy ngày nay đột nhiên gọi cậu và Kỷ Dung lại: "Giang Nguyên, Kỷ Dung, hai em đi theo tôi."
Giang Nguyên và Kỷ Dung bỏ nước trong tay xuống, vội vàng đi theo.

Hạ Xuyên không nói nhiều dọc đường đi, dẫn bọn họ đến thẳng phòng hiệu trưởng.
Giang Nguyên và Kỷ Dung nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt...
"Sao Hạ Ma Quỷ lại gọi chúng ta đến phòng hiệu trưởng làm gì?"
"Sao tôi biết được, mấy ngày nay tôi không làm gì đắc tội anh ta, cậu có gây chuyện gì không?"
"Dĩ nhiên là không, lần trước cậu đánh anh ta, tôi còn chưa đánh anh ta lần nào."
"Thế thì chờ xem thế nào..."
Ba người đứng ngay gần cửa phòng hiệu trưởng, nghe văng vẳng từ trong phòng hiệu trưởng truyền ra tiếng hai người đang cãi cọ...
"Đứa trẻ kia nhất định phải chuyển khoa! Nó nhất định phải sang khoa Chế Tạo.

Tôi nói cho anh biết, chuyện này anh phải nghe tôi!"
"Ông Hứa...Cái này không được đâu, đứa nhỏ rõ ràng đang học ở khoa Cơ Giáp, ông bắt một hiệu trưởng như tôi tự tiện chuyển người ta sang khoa khác, làm sao mà làm được?"
"Sao không được? Cậu ta học Cơ Giáp làm gì? Lãng phí thời gian! Tôi nói với anh rồi đứa trẻ Giang Nguyên này cần phải chuyển khoa, khoa Cơ Giáp không thích hợp với nó.

Anh xem xem, thiết kế này, anh xem qua kết quả thử nghiệm này! Đứa trẻ này học khoa CƠ gIáp đính là lãng phí tài năng thiên bẩm của nó!"
Giang Nguyên đứng ngoài cửa:....
Kỷ Dung:???
Hạ Xuyên:!!!
Hạ Xuyên nhìn Giang Nguyên với vẻ mặt hoài nghi, nói "Giang Nguyên khoa Cơ Giáp" hình như không có ai trùng tên với Giang Nguyên cả, sao đó anh lại nghe hiệu trưởng hắng giọng ho một tiếng rồi nói: "Chuyện, chuyện này cần bàn lại với sinh viên một chút,...!Dù sao cậu ấy cũng đang học khoa Cơ Giáp...!đúng không?"
"Cần gì phải bàn bạc nữa? Anh làm thủ tục chuyển khoa đi, tôi đi tìm nó sau!"
Hạ Xuyên nghe đến đây, trong lòng gấp gáp, đẩy cửa bước vào hét lên um sùm: "Không được!"
Khi Hạ Xuyên nhìn rõ mặt người đang nói chuyện, anh đột nhiên sửng sốt, tim đập thình thịch: Ngài...ngài Hứa?.

Bình Luận (0)
Comment