Tội Phi Hữu Độc

Chương 2

Tại phía tây nam của Lạc Thành phong cảnh tú lệ, có một con đường dài lát đá, mà phủ đệ Dạ Vô Ưu tựu tọa lạc tại phía cuối con đường.

Dạ Vô Ưu là đứa con thứ tư của Đương Kim Thánh Thượng Dạ Lăng Thiên, quanh năm lưu luyến bụi hoa trầm mê tửu sắc, tuy đã trưởng thành nhưng Dạ Lăng Thiên lại không ban cho hắn vương vị, dù sao tốt xấu gì cũng là người trong hoàng thất nên người Lạc Thành tôn xưng hắn là “Tứ hoàng tử”.

Đại môn đỏ thắm lộ ra cổ vận, cột nhà làm từ bạch ngọc, ngói lưu ly màu sắc rực rỡ chiết xạ ra quang hoa sáng lạn.

Tuy không có vương vị, nhưng Dạ Vô Ưu tốt xấu cũng là hoàng tử, phủ Tứ hoàng tử xa hoa một nhà giàu có cũng không thể sánh bằng, kiến trúc bố cục quy chỉnh, thủ nghệ hoàn mỹ, lầu các đan xen, đủ để thể hiện phong phạm phú quý của hoàng thất cùng thanh trí thanh lịch của dân gian.

Trong hoa viên trồng các loại hoa cỏ quý hiếm, ngay cả mùa đông rét lạnh vẫn có bạch mai hồng mai cùng vài loại hoa không biết tên ngạo nghễ nở rộ, hương hoa nhàn nhạt theo gió phiêu tán.

Phủ đệ phân thành ba viện đông, trung, tây.

Phía tây là Tứ Hợp Viện xinh xắn tinh xảo, tiểu lâu lịch sự tao nhã tọa lạc ở góc tây bắc, cùng phủ hoàng tử xa hoa có chút không hợp.

Dưới lầu, cửa phòng nhã trí đóng chặt, hai ben đứng bốn nha hoàn, thường thường quay đầu nhìn tiểu lâu, cũng không bởi vì đứng ở bên ngoài gió lạnh mà bất mãn, một thị vệ vội vã bước ra từ tiểu lâu hướng tới chính sảnh đại viện.

Ở giữa sân chính sảnh đại viện chính là Vô Ưu điện cùng Vĩnh Lạc đường, nóc nhà dùng ngói lưu ly màu đỏ, biểu hiện uy nghiêm khí phái, đồng thời cũng là thể hiện thân phận hoàng tử của hắn.

Nơi này nơi Dạ Vô Ưu thường dùng làm nơi xử lý công việc, thư phòng ở bên trái, phòng ngủ ở bên phải, ở giữa đại điện xa hoa khí phái, là địa phương Dạ Vô Ưu thường gặp mặt các đại thần.

Trong thư phòng bày đầy các loại tàng thư, có các loại ghi chép của danh nhân, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo cùng thư từ lui tới, bút lông treo ở trên giá cùng nghiên mực.

Nam tử dáng người cao ngất đứng bên cạnh thư án, bút lông chấm mực, ở trên giấy tuyên thành viết hai chữ to, tay cầm bút hữu lực chữ to cứng cáp rõ ràng!

“Chủ tử!” cửa thư phòng mở ra lại khép lại, nam nhân quần áo màu đen, lưng đeo bảo kiếm đi tới đứng ở trước bàn, đợi hắn một lần nữa để bút lên giá, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Như thế nào?” Dạ Vô Ưu ngẩng đầu, ngũ quan như điêu khắc, góc cạnh hoàn mỹ, bề ngoài nhìn như phóng đãng không kềm chế được, nhưng trong đôi mắt không lưu tâm lộ ra tinh quang làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Dưới mày kiếm là một đôi mắt thâm thúy, khóe mắt hơi cong tràn đầy đa tình, làm cho người ta không khỏi luân hãm vào trong, cánh mũi cao thẳng, đôi môi với độ dày vừa phải lúc này hơi hơi giơ lên, mang theo ý cười khiến người khác hoa mắt.

“Đại phu nói, nàng kinh hách quá độ, lại tận mắt nhìn thấy mẫu thân chết ở trước mặt, nàng chìm vào trong thế giới của mình, không muốn tỉnh lại!” Buông mắt xuống, nam tử khoanh tay đứng yên ở bên cạnh án thư.Chỉ là con ngươi qua lại chuyển động lóe tinh quang, trong lòng bàn tay phải che kín vết chai, nhìn trường kiếm thường ở trên eo hắn cũng có thể biết hắn tinh thông kiếm thuật, bước đi vững vàng, nội công thâm hậu.

“Là sao?” Đôi mắt thâm thúy nheo lại, Dạ Vô Ưu nhìn Tử Lang Hào, nhìn tên nữ tử được viết trên giấy tuyên thành, lạnh lùng mở miệng, “Lý Hàng không có biện pháp làm cho nàng tỉnh lại?”

“Vâng!” Nam nhân cúi đầu cung kính.

Dù sao, người này cũng cứu hắn ra từ trong tay cừu gia, hơn nữa sai người trị thương cho hắn, còn dạy hắn làm việc phải để lại một con đường lui.

“Dạ Lang, ngươi đi theo bên cạnh ta đã bao lâu?” Từ sau thư án đi ra, Dạ Vô Ưu đến phía trước cửa sổ, nhìn cung điện phía xa được cây cối bao quanh.

Cặp mắt sâu thẳm kia ở lúc Dạ Lang nhìn không tới, lóe ra hàn quang băng lãnh quỷ dị.

“Hồi chủ tử, mười hai năm rồi!” Dạ Lang nâng mắt, đứng không xa không gần ở sau lưng hắn, từ một khắc nam nhân này cứu hắn, hắn liền thề, mạng của hắn chính là của nam nhân này, chỉ cần hắn mở miệng, cho dù là núi đao biển lửa, hắn quyết không lùi bước.

“Đã lâu như vậy sao?” Gió lạnh thổi tới, hoa phục tử sắc trên người Dạ Vô Ưu theo gió phiêu đãng, Dạ Lang vung tay lên, hơi dùng nội lực khép cửa sổ lại.

“Dạ!” Dạ Lang là một thị vệ ít nói, bình thường nếu Dạ Vô Ưu không hỏi, hắn cũng sẽ không mở miệng, là một người cực kỳ trung tâm, rất có thực lực, là một thuộc hạ rất hữu dụng với chủ tử.

“Chuyện lần này, ngươi cảm thấy là đúng, hay là sai?” Trong đầu hiện lên khuôn mặt yêu mị đang sợ tới mức sắc mặt tái nhợt kia, trong lòng Dạ Vô Ưu không hiểu dâng lên chút phiền não.

Sự quyến rũ xinh đẹp của nữ nhân kia phát ra từ xương tủy, sóng mắt lưu chuyển lộ ra phong tình vạn chủng, bị nhiều thị vệ nhìn đến như vậy, hắn liền phiền táo muốn để cho nàng vĩnh viễn ngủ say.

“Chủ tử làm, tự nhiên là đúng!” Dạ Lang đứng sau lưng hắn, tay đặt trên chuôi kiếm, trung tâm làm tròn chức trách thị vệ của mình.

Dạ Vô Ưu tự nhiên cũng phát hiện khác thường, môi mỏng lạnh lùng câu hạ, xoay người, “Dạ Lang, theo ta đi tây viện nhìn một cái, để nàng ta ngủ như vậy cũng không phải biện pháp!”

“Vâng!” Theo cước bộ của hắn đi ra khỏi thư phòng, Dạ Lang xoay người đóng cửa thư phòng lại, trong nháy mắt lúc cửa phòng khép lại, đôi mắt hẹp dài hiện lên quỷ dị quang mang.

Tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa, một bóng đen đột nhiên chui vào thư phòng, nhìn hai chữ “Dạ cơ” mạnh mẽ hữu lực trên án thư, cặp mắt kia ở trong đêm đen phát ra tinh quang mang theo khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment