Tội Phi Hữu Độc

Chương 6

Sau khi chỉnh lý lại dung nhan, Triệu Yên Nhiên đẩy cửa thư phòng đang đóng chặt ra, hai mắt như nước, cất bước hướng tới nam nhân có thân hình cao ngất, càng tới gần nam nhân tim đập lại càng nhanh.

Thu hồi ánh mắt rơi vào viễn sơn, gần cửa sổ mà đứng, nhìn nữ tử đang từ từ tiến về phía mình, đáy mắt Dạ Vô Ưu hơi hơi lộ ra vẻ kinh diễm.

Triệu Yên Nhiên ở Lạc Thành là mỹ nhân hạng nhất, mười ngón thon dài, làn da như mỡ đông, trong tuyết trắng lộ ra phấn hồng, phấn nộn có thể nhéo ra nước, vòng eo nhỏ mảnh, tứ chi thon dài, có một loại khí chất thoát tục như tiên tử. Trên mặt không thi phấn vẫn không thể che hết dung nhan tuyệt sắc.

Đôi mắt đẹp lưu chuyển, Triệu Yên Nhiên nhẹ nhàng cất bước đến trước mặt Dạ Vô Ưu, mép váy tung bay, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, khóe miệng gợi lên tươi cười dịu dàng, chỉ là khó nén vẻ lo lắng cùng u sầu nơi đáy mắt, “Điện hạ, Mộ Dung Bá Bá cùng Mộ Dung đại ca bọn hắn...”

“Tội danh phản quốc vô cùng xác thực, muốn cứu ra cũng không dễ!” Dạ Vô Ưu đạm mạc nói.

“Tiểu Tình đáng thương, vừa mới cập kê, trong nhà lại chịu biến cố lớn như vậy, ngày sau, Yên Nhiên có thể thường đến thăm nàng không?” Dùng khăn lụa lau khóe mắt, nâng mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Dạ Vô Ưu, thân thể Triệu Yên Nhiên chấn động quên cả phản ứng.

Tứ hoàng tử tại Lạc Thành có tiếng là phong lưu, nhưng thân phận cùng vẻ tuấn lãng của hắn, cũng là đối tượng mà chúng nữ tử tranh nhau lấy lòng, nhất là, trong phủ của hắn còn chưa có chính phi.

Triệu Yên Nhiên là đích nữ của Thừa tướng Triệu Chính, ái mộ Dạ Vô Ưu là điều trong triều không ai không biết, Triệu Chính cưng chiều nữ nhi, thậm chí đã từng cầu Dạ Lăng Thiên hạ chỉ tứ hôn.

Những hoàng tử còn lại lo lắng Dạ Vô Ưu có được sự ủng hộ của Triệu Chính, nhao nhao góp lời, nói Dạ Vô Ưu niên kỷ còn nhỏ, trầm mê thanh sắc, tạm thời không nên thành thân, mà thời điểm Dạ Lăng Thiên tuyên hắn đến ngự thư phòng lại đầy người mùi rượu.

Bởi vì việc này, hắn bị Dạ Lăng Thiên bắt ở trong phủ bế môn ba tháng, chuyện tứ hôn cũng bỏ mặc.

“Yên Nhiên!” Nhìn ánh mắt ái mộ cùng dung nhan xinh đẹp của nữ tử, Dạ Vô Ưu trong lòng khẽ nhúc nhích, ngón tay thon dài lướt qua đôi má ửng đỏ của nàng, “Giữa ngươi và ta không nên khách khí như vậy, gọi tên của ta!”

Thanh âm trầm thấp mang theo vô hạn mê hoặc, khí tức ấm áp phun ở bên tai, Triệu Yên Nhiên đỏ mặt, rũ mắt xuống nhìn mũi chân, “Yên Nhiên không dám...”

“Nói, còn khách khí, ta sẽ tức giận...” Ánh mắt tà mị lưu chuyển tới lui trên người Triệu Yên Nhiên, Dạ Vô Ưu cười phong lưu lại mị hoặc, kề sát vào kiều nhan nữ tử, ngửi hương tóc của nàng, say mê nói, “Thơm quá!”

Triệu Yên Nhiên trong lòng run lên, cổ cũng đã phiếm hống, xấu hổ nắm chặt khăn tay, khí tức nam nhân quanh quẩn trên chóp mũi.

Tim nàng đập như sấm, mặt đỏ như gấc, thanh âm trầm thấp kiều mỵ theo cánh môi hồng nhuận tràn ra, “Vô Ưu!”

“Lúc này mới ngoan!” Đại thủ phất qua mái tóc đen của nữ tử, Dạ Vô Ưu sủng nịch nói, “Thời gian không còn sớm, đêm nay ngươi cứ ở lại phủ, ngày mai ta phái Dạ Lang đưa ngươi trở về!”

Triệu Yên Nhiên lại đỏ mặt, nam nhân này phong lưu đa tình nàng sớm đã nghe thấy, nhưng thân thể nàng vẫn khẩn trương run lên nhè nhẹ.

“Ta sẽ không làm gì ngươi, trừ phi...” Ngón tay xẹt qua đôi má phấn hồng, Dạ Vô Ưu cười tà mị, “Chờ chúng ta thành thân!”

“Vô Ưu!” Trong lòng lại một lần nữa run rẩy, Triệu Yên Nhiên hờn dỗi dậm chân phất tay áo quay lưng lại đi, lưu lại cho nam tử một bóng lưng mỹ lệ.

“Ha ha...” Tiếng cười nam nhân trầm thấp vang lên.

“Thời điểm không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi!”

“Vô Ưu, ta biết những lời này ta không nên nói, nhưng ta...” Xoay người, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của nam nhân, Triệu Yên Nhiên nắm chặt khăn tay, mắt ngập nước mang theo khó xử.

“Ngươi nói đi!” Đáy mắt hiện lên tia ngoan độc không dễ dàng phát giác, Dạ Vô Ưu nhếch môi tà mị cười, khoanh tay đứng, dáng người cao ngất, bộ dáng xuất sắc hơn người làm cho Triệu Yên Nhiên thấy thiếu chút nữa mất hồn đoạt phách.

“Tiểu Tình hiện giờ như vậy ở trong phủ có nhiều bất tiện, không bằng Yên Nhiên dẫn nàng hồi phủ, có gia phụ gia mẫu chiếu cố, có lẽ...”

“Không cần!” Mâu quang lóe ra, Dạ Vô Ưu trong lòng cười lạnh, dơ tay cắt ngang Triệu Yên Nhiên, thời điểm nhìn đến nàng nghi hoặc, tươi cười càng thêm tà mị tùy ý, “Ngươi ngày sau rảnh rỗi có thể đến thăm nàng. Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, trên đời này đã không có Mộ Dung Tình, nàng là Dạ Cơ!”

“Yên Nhiên minh bạch!” Này cũng là một loại bảo hộ đi, Triệu Yên Nhiên nhịn không được suy nghĩ, Tứ hoàng tử đối với Tiểu Tình cũng thật tốt, vô duyên vô cớ trong lòng dâng lên một cỗ ghen tuông.

Mộ Dung Tình tuy còn nhỏ nhưng không che giấu được toàn thân xinh đẹp tao nhã, Dạ Vô Ưu xưa nay đa tình, những nơi bướm hoa trong Lạc Thành đều có thể thấy được bóng dáng của hắn.

Đối với Mộ Dung Tình tuyệt đại xinh đẹp, hắn cũng không kháng cự được sự quyến rũ kia đi?
Bình Luận (0)
Comment