Tôi Sống Cùng Với Hot Face!!!

Chương 22

Ở phía dưới nhà Khánh bấm điện thoại ra vẻ suy tư gì đó…

Anh vội dập điện thoại xuống, rời khỏi ghế mà chạy lên lầu.

Dáng vẻ anh có phần hấp tấp, anh gõ nhẹ cửa phòng Lam 1 cái rồi nói :

-Lẹ đi! Chuẩn bị ra ngoài!

-Hả…Ờ!

Ngay sau khi nghe tiếng trả lời của Lam, Khánh vội rời đi mà vào phòng của anh.

Sau khi chắc Khánh đã đi khỏi, Lam làu bàu

-Ra ngoài? Tên này coi bộ thích ra ngoài chơi lắm!…Làm mình phải tốn thời gian hóa trang thêm nữa …Haizzz

Cô ngừng than thở và tiếp tục hóa trang thì bỗng ngồi bật dậy, chạy lao ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất có thể

Vừa mở cửa thì thật may cô gặp Khánh vừa lúc anh đang bước ra khỏi phòng của anh. Cô hấp tấp nói :

-Này này! Tôi không đi được!!!

-Sao?_Khánh đơ người hỏi

-Thì ngày mai tôi còn phải thi nữa!

-Đem bài theo!_Khánh khoanh tay trước ngực nói

-…Cũng được!_Lam suy nghĩ một hổi rồi trả lời. Cô vội bước vào phòng để hóa trang và thay đồ

Thì Khánh bỗng vươn tay ra chụp lấy cổ tay cô kéo cô lại, cô quay người lại nhìn Khánh :

-Muốn gì nữa?

-Ra đường cô cứ là cô đi, khỏi cần hóa trang!_Khánh buông tay cô ra, lấy ngón tay xoa xoa dưới mũi

-Ờ!_Lam xoa xoa cổ tay vừa bị nắm chặt rồi đi vào phòng

Cô bước vào phòng tắm rữa mặt mà suy nghĩ lung tung các kiểu :

Sao anh ta muốn rũ mình đi ra ngoài nhỉ? Không lẽ muốn mượn cớ hẹn hò?…

Cô vỗ vỗ mặt mình rồi lắc đầu : Mày suy nghĩ lung tung quá rồi Lam ạ!



Lam mở cửa phòng bước ra, thì gặp Khánh đang đứng đợi ở cầu thang …

Wtf!!! Cô nhìn lại chiếc áo len đang mặt rồi nhìn sang chiếc áo len lấp ló bê trong lớp áo khoác của Khánh…anh ta mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là 1 chiếc áo len cổ tròn và 1 chiếc áo khóac dài cùng với quần jean đen ôm sát chân….

Vấn đề chẳng là gì khi chiếc áo ấy lại cùng kiểu với chiếc áo cô đang mặc, chỉ khác là của anh ta màu xám tro còn áo cô là màu kem. Trùng hợp đến đáng ghét >

Khánh nhìn 1 loạt Lam từ đầu đến đuôi rồi lạnh lùng nói :

-Định mặc vậy đi à?

-Sao nào?_Lam ngơ ngác nhìn từ trên đến dưới bản thân

Mái tóc ngắn của cô được xỏa ra, vì cô lười chuẩn bị nên cũng chỉ mặc 1 chiếc áo len và 1 chiếc quần tương tự Khánh làm tôn lên đôi chân dài của cô, cô mang theo 1 cái túi xách nhỏ để đựng bài cần học theo.

Khánh tay bỏ túi quần nói :

-Ngoài trời đang trở lạnh, đừng có ăn mặc cẩu thả như vậy!…Vào trong lấy thêm cái

Khánh tay bỏ túi quần nói :

Khánh tay bỏ túi quần nói :

-Ngoài trời đang trở lạnh, đừng có ăn mặc cẩu thả như vậy!…Vào trong lấy thêm cái áo khoác hay cái khăn quàng cổ giùm cái!_Vẻ mặt anh hơi tức tối của anh làm Lam thấy hơi lạ. Cho dù có lạnh cũng là cô bệnh, mắc mớ gì đến anh mà mượn anh quan tâm cô thế?

Cô đang suy nghĩ lòng vòng thì Khánh nói thêm :

-Còn không mau lấy mặc, tôi không vác nổi cái xác như con heo của cô về nếu cô bệnh giữa đường đâu!

Lam tức tối đi lấy áo, chân cô không ngừng giậm mạnh như trút giận lên sàn nhà. Anh nói cô “mập” á?! Cô chỉ vẻn vẹn gần 45kg thôi!

Hây thật khổ vì cô toàn có mấy cái áo khoác ngắn, mỏng không đủ ấm, chỉ có mỗi cái áo khoác dài màu đen…và nó na ná cái của Khánh đang mặc.

Hết cách rồi! Cô đành mặc tạm vậy

-~-~-~-~-

Lam và Khánh nhanh chóng rời khỏi nhà. Vừa khóa cửa rào bước thêm được vài bước thì Khánh thấy có 1 chiếc xe hơi đang chạy vào, anh vội níu tay Lam đi về hướng ngược lại

-Này đi đâu vậy!_Lam tức giận vùng vẫy.

Tay Khánh cầm chắc tay cô mà bước thật nhanh làm cô bị lôi đi theo một cách nhanh chóng.

-Nè , nè…!!!_Cô tức giận hét. Khi nào anh ta mới buông tay cô ra chứ? Và làm ơn, đi chậm lại giùm cái!

Khánh như không nghe giật mạnh cô hơn mà bước nhanh hơn

Lam thấy cô càng la hét cỡ nào cũng vô ích, cô đành đi mặc xác cho Khánh kéo đi!

Đi hơn 1 đoạn thì tới trạm chờ xe buýt, Khánh buông tay Lam ra, ngồi xuống chờ xe. Lam đứng kế bên xoa cổ tay bị nắm chặt 2 lần trong ngày mà thương xót. Cô tức tối quay sang nhìn Khánh định than mệt kèm theo vài phần chửi mắng anh, nhưng cô nhận ra Khánh đang thở gấp, chứng tỏ anh cũng mệt như cô, chắc hẳn có lí do gì nhỉ? Anh ta đâu điên tự làm mệt bản thân chứ?

Đang suy nghĩ thì xe buýt tới, Lam và Khánh không ai nói gì mà cùng nhau lên xe.

Bây giờ tầm hơn 3 giờ chiều nên trên xe đa phần là học sinh , có lẽ là thi ca sau.

Ngay khi Khánh lên xe thì các cô gái trên xe buýt mắt sáng rực lên, thậm chí có người lấy điện thoại ra mà chụp lén, người thì xì xầm với nhau mà chỉ chỉ chỏ chỏ như gặp người nổi tiếng, nhưng khi Lam vừa leo lên sau thì ai nấy buồn người xuống, thậm chí tiếng xì xầm còn nhiều hơn…

Vì trên xe chỉ còn thưa thớt chỗ ngồi nên Khánh và Lam tách ra ngồi. Lam đến ngồi gần kế một bạn nữ đang ngồi 1 mình thì cô gái ấy ngồi bật dậy nói :

-Nè 2 người ngồi đi!_Cô gái nhìn sang Khánh đang đứng gần đó loay hoay kiếm chỗ. Cô còn thì thầm với Lam một câu :

-Hai người đẹp đôi lắm đó!

Câu nói ấy làm mắt Lam trợn to đến cực độ. “Đẹp đôi” á?!

Lam muốn đính chính lại vấn đề cô nói :

-Ơ, ơ…Hình như có hiểu lầm gì đó!

-Không sao đâu hai người ngồi chung đi!_Cô gái bỏ ngoài tai lời Lam mà kéo kéo Khánh về phía Lam

Lúc đó, xe buýt ngừng lại, ngườu lên xe đa phần là các bà nội trợ. Chưa được bao lâu xe đã chậc cứng. Thấy vậy, Khánh nói :

-À không, 2 người ngồi đi, tôi đứng đây được rồi!_Khánh nói rồi tiến lên phía trước vài bước, tay vịn vào tay cầm treo tòn ten trên trần xe

-Anh ta ga-lăng thật!_Những tiếng xì xầm không quá lớn nhưng đủ lọt vào tai Lam vì xung quanh cô đa phần là nữ sinh và cô tin cô gái ngồi cạnh mình cũng biểu tình như vậy╮(╯3╰)╭

Thật tình chẳng hiểu đám người này nghĩ sao nữa mà bảo cô với anh ta là 1 đôi?!

Lam liếc xéo Khánh một cái rồi thảnh thơi lấy chiếc điện thoại từ túi xách ra, lúc đó cô mới để ý…công nhận đồ cô và Khánh đang mặc chẳng khác nào đồ đôi !o(╯□╰)o

Thêm nữa là cô không phải là xấu mà là thuộc dạng xinh, Khánh lại đẹp ngời ngời…quả thật…ặc…”đẹp đôi” thật! >

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment