Tôi Tăng Thuộc Tính Trên Đảo Hoang (Dịch)

Chương 11 - Nền Văn Minh Là Gì

Trương Minh ôm chặt đài phát thanh và lều trại, không cầm được nước mắt: "Huynh đệ hay tỷ muội nào, nợ người kiếp này, trả người kiếp sau."

Tiếp tục mở ra từng kiện hành lý, không có vật tư sinh hoạt gì quá tốt, nhưng cũng có chút thu hoạch, có mì tôm, coca, bánh quy, chân gà và các loại thực phẩm khác, còn có sữa đậu nành, gia vị Trung Hoa và các loại gia vị khác.

Ngoài ra còn có những dụng cụ cơ bản như kéo và dao.

Nhưng trái tim căng thẳng của Trương Minh lại không thể nào bình tĩnh được.

Giống như có một luồng khí tức uất ức mắc kẹt trong lồng ngực, khiến hắn không thể thở nổi, nếu không làm gì đó, sự uất ức này sẽ mãi ẩn sâu trong lòng.

Những hành lý này, đều là sinh mạng của những người đã khuất, biến thành của cải của hắn.

Hành lý cuối cùng, vẫn là quần áo, trong đó còn có một số hợp đồng bằng tiếng Anh và năm ngàn đô la tiền mặt.

Tất cả các hành lý đều đã được mở ra.

"Không tính giăm bông, thức ăn có thể ăn được khoảng 10 ngày."

"Nước cũng chỉ đủ uống 10 ngày."

"Tổng cộng 270.000 đô la tiền mặt...Thật là..."

Trương Minh im lặng một lúc, đào một cái hố nhỏ, chôn những bộ quần áo xuống đó, làm một cái mộ tạm.

Rồi lấy một quả dừa to che lên hố, coi như là bia mộ.

Viết vài dòng chữ trên vỏ dừa bằng bút đánh dấu: "Chuyến bay DS898, ngôi mộ của những người rơi máy bay."

"Người sống sót duy nhất Trương Minh tự viết."

"Năm.../tháng.../ngày...."

Sau khi làm xong tất cả, khí tức uất ức trong lòng dần tan biến.

Ngước nhìn chân trời rực rỡ vạn dặm, cuối chân trời, một chút ánh hồng tan biến trong bóng tối sâu thẳm.

Sở dĩ nghi lễ có thể tiếp tục lan rộng không phải vì ý nghĩa của bản thân nó, mà vì ý nghĩa mà nó mang lại cho con người.

Ý nghĩa của cuộc sống là gì?

Có lẽ là cái gọi là truyền thừa đi.

Cảm ơn đã cho tôi những món quà của bạn.

Tôi sẽ sống với hy vọng của bạn.

Phải.

......

......

"Ở ảo ảnh số 7, một cuộc nội chiến nghiêm trọng đã xảy ra trên một con tàu, một nhóm nhỏ bị giam giữ!"

"Tiếc thay, không có nháo ra mạng người."

Dù sao cũng chỉ là ngày thứ hai bị nhốt trong khu vực bí ẩn, quán tính của xã hội văn minh vẫn còn, một đám dân mạng thích xem kịch hay đều cảm thấy tiếc nuối.

Họ mong muốn xem máu chảy thành sông, nhưng không bao giờ nghĩ rằng đó chỉ là bức tranh thu nhỏ của thảm họa.

Khi thảm họa thực sự đến, hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn, hàng trăm triệu người, thực ra đều như vậy.

Rất nhanh, sự chú ý lại tập trung vào ảo ảnh số 16.

Người sống sót trên đảo, bên bờ biển, đã dựng một quả dừa lên và viết vài dòng chữ.

Khi nhìn thấy những dòng chữ trên vỏ dừa, một làn sóng dân mạng lập tức phấn khích, cười nhạo khi người gặp họa.

“Nhìn kìa, hắn đã điên rồi!”

“Hắn còn coi dừa là người nữa! Hahaha!”

“Ngu ngốc, anh ta chỉ làm một ngôi mộ để tưởng nhớ người bạn đồng hành đã chết.”

“Tiếc là hình ảnh của ảo ảnh quá mờ, không nhìn rõ hắn viết gì trên đó.”

Trong thảm họa và tình cảnh tuyệt vọng, giữa lúc một đám đông lớn đang cãi vã, tranh giành nguồn lực sinh tồn, thì bỗng xuất hiện cảnh tượng một người đang cúng tế người chết, mang lại một cảm giác vi diệu không thích hợp.

Cuối cùng, mọi người không biết nói gì chỉ có thể chửi một câu: "Làm bộ làm tịch, hắn chỉ có một mình, hoàn toàn không có đồng đội, nên mới có thể cúng tế người chết. Nếu hắn có đồng đội, cũng sẽ cãi nhau như thường."

"Chẳng có gì lớn lao cả, thậm chí có thể nói là tự bù đắp tâm lý sau khi lấy đi tài sản của người chết."

"Cái này cũng có thể chửi à, mẹ nó tự bù đắp tâm lý cái gì."

Tất cả lịch sử đều là lịch sử của con người, từ thảo nguyên Đông Phi đến eo biển Bering, từ thời đại đồ đá đến thời đại thông tin, mặt trời vẫn là mặt trời đó, thế giới vẫn là thế giới đó.

Nhưng lòng người, đã thay đổi rất nhiều.

Múi giờ Washington, 9 giờ tối, Đại học Harvard, giáo sư siêu tâm lý học Peter Greer đã đăng Tweet trên BlueBird: “Con người là gì và nền văn minh là gì? Nếu những quy tắc mà một con người tôn trọng bên trong bị hiện thực phá hủy, nếu một con người tự sụp đổ trong thảm họa, vậy thì những ước mơ vĩ đại của nhân loại còn sót lại được gì nữa?"

“Lý do cho sự tồn tại của các vị thần, anh hùng và nhà thơ là để cung cấp cho con người một phần hy vọng và ảo tưởng cần thiết cho sự sống còn của con người.”

“Khi thế giới không còn khoan dung, chúng ta phải đi đâu và làm gì? Niềm tự hào của chúng ta ở đâu? Khi con người trong khu vực bí ẩn chết đi, thế giới sẽ trừng phạt chúng ta như thế nào?"

Dường như ông ấy có ý muốn nói ra điều gì đó, nhưng lại không nêu rõ.

Điều này như kích động tổ ong vậy, thu hút một lượng lớn người chửi bới: "Ông tưởng ông là ai? Muốn làm cảnh sát đạo đức tự phong mình cao cả à, ông là thần, anh hùng, nhà thơ, hay là linh mục?"

“Tỉnh dậy đi, ông chỉ là một thằng mọt sách thôi.”

Tất nhiên, cũng có một số người có lập trường hợp lý, tham gia vào cuộc thảo luận nghiêm túc về vấn đề này.

“Giáo sư, tôi có một câu hỏi rất lớn, sự xuất hiện của ảo ảnh rốt cuộc có ý nghĩa gì? Những bình luận trên mạng và thái độ của các đội trong ảo ảnh, có gì khác biệt lắm đâu."

"Vậy nên, con người chỉ là bầy đàn vô tổ chức."

“Sự khai sáng của Đức Chúa Trời không có ý nghĩa gì cả.”

Vẫn còn những người khác đang vui vẻ chờ đợi ngày tận thế: “Nhanh lên, nhanh lên! Tôi muốn thấy máu chảy thành sông!”

Tuy nhiên, dù cư dân mạng đăng bao nhiêu câu hỏi, giáo sư siêu tâm lý học đều không có bất kỳ phản hồi nào.

Trời tối dần, sau khi sắp xếp hết tất cả hành lý, thời gian đã xế chiều.

Những cây to chọc trời, thân cây thẳng và to lớn, những tán lá dừa rộng bàng bạc trên không trung như mây đen ập xuống đảo.

Trương Minh tìm thấy một cây cổ thụ khô héo giữa rừng rậm, không còn lá nào, không lo bị vật rơi từ trên cao đập nát thành tương.

Cây khô có đường kính hơn 20 mét, có một lỗ hổng nhỏ trong thân cây.

"Mình sẽ dựng lều ở đây, đồng thời nghe đài phát thanh. 6 giờ tối rồi, không biết có phát sóng vệ tinh không."

Điều chỉnh đài phát thanh, tiếng "zí zí" vang lên.

Cẩn thận điều chỉnh.

Có tiếng rồi!

"Chào các bạn nghe đài, mọi người tối nay vui vẻ......Tôi là phát thanh viên Lý Tiền Phong, hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người tin tức sớm nhất. "

"Khắp thế giới đang xảy ra biến động lớn, các trận động đất và núi lửa vẫn chưa ngừng ( tiếng ồn) ...... Nền kinh tế ngừng hoạt động......"

"Hầu hết các khu vực của nước ta nằm ngoài vùng địa chấn...... Thiệt hại tương đối hạn chế......"

"Là quốc gia có chuỗi cung ứng ngành công nghiệp hoàn thiện nhất, chúng ta có đủ khả năng...... đảm bảo tất cả mọi người......cùng đoàn kết ...... (zhí zhí)...... "

Nghe đài phát thanh, làm việc càng hăng hái hơn.

Con người thật là loài cần giao tiếp xã hội.

Lý Tiền Phong này có lẽ là người duy nhất có thể tiếp xúc với mình trong một thời gian, Trương Minh hận không ngừng ước gì gã này có thể nói chuyện thêm vài câu.

"Về nguyên nhân gây ra thảm họa toàn cầu, hiện vẫn chưa được làm sáng tỏ..."

"Các học giả đưa ra nhiều giả thuyết khác nhau......

Bình Luận (0)
Comment