Edit: Nhi YếnBeta: Maria–11
Sở dĩ Lệ Hựu Đình tặng “Nước mắt bầu trời sao” cho tôi là vì anh ấy muốn đưa tôi đến bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Tề vào buổi tối.
Khi đến nơi, tôi nhìn thấy nữ chính đầu tiên.
Cô ấy mặc đồ phục vụ, đang cúi đầu bận rộn. Dù sao thiết lập nhân vật cũng là hơi ngốc nhưng đáng yêu, thỉnh thoảng sẽ xảy ra sai sót, làm cho khách khứa không hài lòng.
Tim tôi như thắt lại.
Suy cho cùng là xuyên sách.
Cứ coi như vì tôi xuyên sách nên suất diễn của nữ phụ bị thay đổi một chút nhưng cũng không thể thay đổi được mạch tình cảm của nam chính.
Tôi nhớ đây là tình tiết lần thứ hai gặp mặt của nam nữ chính.
Gia cảnh nữ chính rất khổ, mẹ cô ấy dắt theo cô ấy gả cho bố dượng, bố dượng không mắng thì đánh cô ấy, tất cả số tiền cô ấy kiếm được đều bị bố dượng cầm đi đánh bạc.
Lúc cô ấy và Tề Tư Viễn gặp nhau kia, có lẽ là bố dượng của cô ấy đánh bạc đến tán gia bại sản, thế chấp cả nhà nên cô ấy đi ra ngoài.
Cô ấy cảm thấy cuộc đời mù mịt, đi ngoài đường đã xảy ra xung đột với Tề Tư Viễn.
Lúc này, cô ấy quyết định hoàn toàn rời xa bố dượng của mình, trốn khỏi nhà để đi kiếm tiền.
Không ngờ trong bữa tiệc tối nay, bố dượng lại tìm đến cửa.
Lúc bố dượng dây dưa với nữ chính, nam chính xuất hiện cứu thoát nữ chính, đưa cô ấy về nhà.
Kể từ đó, nam nữ chính sống một cuộc sống ngọt ngào không chút xấu hổ và nóng nảy.
Nói cách khác, vai phụ của tôi khó khăn lắm mới đi tới nước này, cũng nên hạ màn rồi.
Không lâu sau, bố dượng của nữ chính đã tìm đến.
Người ông ta đầy mùi rượu, xông thẳng đến biệt thự nhà họ Tề kéo nữ chính ra ngoài.
“An Nhiên, con khốn này, ông đây tìm thấy mày rồi! Mau theo tao về nhà lấy chồng mau! Nhà họ Lâm nói rồi, chỉ cần mày gả qua thì họ sẽ cho tao hai mươi vạn tiền sính lễ!”
Mọi người xung quanh xúm lại, ngoại trừ Lệ Hựu Đình.
Nữ chính trong nhóm người có vẻ càng thêm yếu ớt đáng thương, làm cho người ta thấy thương xót.
“Con trai nhà họ Lâm là đồ ngốc, chúng ta đều biết điều đó! Tôi sẽ không kết hôn!”
Tôi thở dài một tiếng, nhìn về phía Lệ Hựu Đình.
Lệ Hựu Đình cũng nhìn tôi.
Ánh mắt nam chính thâm sâu khó lường giống như cách viết của tác giả.
“Em muốn giúp cô ta?”
Nhìn đi, quả nhiên nam chính không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nữ chính.
Tôi kéo ống tay áo của Lệ Hựu Đình.
“Chồng à, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không?”
“Ừm?”
“Đừng trừ tiền chu cấp của em.”
Lệ Hựu Đình đen mặt véo mũi tôi: “Buổi tối anh lại tìm em tính sổ.”
Nói xong, anh ấy quay người đi vào trong đám người.
Mặc dù hiện trường ồn ào, nhưng giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị của anh ấy lại vô cùng rõ ràng.
“Theo quy định tại Điều 1046 Bộ luật Dân sự, việc kết hôn phải hoàn toàn do nam và nữ tự nguyện, không được phép một bên ép buộc bên kia hoặc bất kỳ tổ chức, cá nhân nào can thiệp.
Điều 257 Bộ luật Hình sự cũng quy định, người nào cản trở quyền tự do kết hôn của người khác bằng bạo lực, sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá hai năm hoặc tạm giữ hình sự.”
Lệ Hựu Đình lấy điện thoại ra, nhìn nữ chính: “Vị tiểu thư này, có cần tôi gọi cảnh sát giúp cô không?”
Nữ chính ngơ ngác nhìn nam chính.
Ấy chà, tôi nhìn thấy rồi.
Đó là ánh mắt rung động!
Nam nữ chính nhìn nhau, không liên quan gì đến tôi, tôi lẳng lặng xoay người rẽ vào con đường nhỏ rời đi.
Tôi vừa lau nước mắt vừa bắt taxi trên đường.
Một chiếc xe dừng lại, tôi mở cửa bước lên.
12
Cuối cùng, tôi không thể kìm được khóc lớn trong xe, cho đến khi nghe thấy giọng nói ôn hòa có phần quen thuộc đó.
“Nếu cô đã đau lòng như vậy, vậy sao cô còn đẩy anh ta ra?”
Tôi quay đầu lại, lá gan của tôi sắp rớt ra rồi.
Tề Tư Viễn!
Nhân vật phản diện của quyển sách này!
Tim tôi đập mạnh: “Anh, anh anh … tôi, tôi, tôi, tôi muốn xuống xe!”
Anh ta phớt lờ tôi, chỉ khẽ liếc tôi, trên khuôn mặt ôn hòa có chút chế nhạo.
“Hình như cô rất sợ tôi?”
Tôi gửi thấy mùi nguy hiểm.
“…Không.”
“Cô nói dối. Phí Tư Nguyệt, sao cô lại sợ tôi? Chuyện này thật khiến tôi cảm thấy lạ, cô phải biết rằng trên thế giới này không có mấy người sợ tôi cả, ngay cả một con chó của nhà họ Tề cũng dám lén lút lên mặt với tôi.”
Lý do Tề Tư Viễn là nhân vật phản diện có liên quan đến gia đình anh ta.
Anh là con riêng của nhà họ Tề, từ nhỏ đã quen bị chế nhạo, mỉa mai, do hoàn cảnh nên quen dùng sự ôn hòa nho nhã để ngụy trang, nhưng trái tim kia đã sớm biến thái rồi.
Vì vậy, anh ta rất cố chấp người có khí chất sạch sẽ như nữ chính.
Tôi không ngờ rằng Tề Tư Viễn đã quen với việc đeo mặt nạ lại đột ngột để lộ sự khốn cùng của mình trước mặt tôi.
Việc này khiến tôi hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Việc kinh hoàng hơn còn ở phía sau.
Tề Tư Viễn đột nhiên đạp phanh.
Theo quán tính cơ thể tôi nghiêng mạnh về phía trước.
Sau đó, tôi hoảng sợ nhìn Tề Tư Viễn.
Trong lúc đó, nét nho nhã trên khuôn mặt anh ta dần tan thành từng mảnh trong mắt tôi.
Anh ta nhếch miệng, nụ cười tà mị giống như là nhân vật phản diện.
Sau đó, anh ta nghiêng người về phía tôi.
“Quả nhiên, Phí Tư Nguyệt.” Tề Tư Viễn nói: “Cô cũng sống lại?”