Edit: Nhi YếnBeta: Maria–15
Ngày hôm sau, Lệ Hựu Đình đặt vé máy bay đi nước ngoài, chúng tôi cùng nhau hưởng nửa tháng tuần trăng mật ở nước ngoài.
Lúc về cũng vừa đúng dịp sinh nhật mẹ chồng.
Lệ Hựu Đình đúng là nam chính bá đạo trong tiểu thuyết, đã chuẩn bị xong lễ phục cho tôi từ lâu rồi, tôi mặc lễ phục xuống tầng, đã bị ba cô em họ của Lệ Hựu Đình bao vây.
“Hì hì, chị dâu, sao anh trai tôi vẫn chưa ly hôn với chị thế?”
“Với dáng vẻ của chị, nếu không phải lúc trước nhờ ông nội lên tiếng, liệu chị có thể gả cho anh họ không?”
…
Đây không phải là lần đầu tiên nữ chính tham dự yến tiệc nhà họ Lệ bị chế giễu à?
Tôi cũng không tức giận, cảm thấy thật thần kỳ.
Đúng lúc này, Lệ Hựu Đình đi tới, bá đạo nắm lấy tay tôi.
“Nguyệt Nguyệt là vợ của tôi, sỉ nhục Nguyệt Nguyệt là sỉ nhục tôi. Nhà họ Lệ không hoan nghênh mấy người.”
Khí tràng nam chính trên người Lệ Hựu Đình bạo phát, ba cô em họ cũng không dám giải thích gì, vội chuồn đi.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trai của tổng tài bá đạo!
Tiếp theo, tôi cố gắng giảm sự tồn tại của mình, đi lang thang xung quanh bữa tiệc ăn điểm tâm.
Những bữa tiệc gia tộc như thế này đều có những cuộc xã giao mưu tính hại nhau, tôi không giỏi những cái này, tốt nhất là trốn đi.
Đột nhiên tôi bị người khác va trúng khủy tay.
Tôi quay đầu nhìn, thì ra là An Nhiên
Cô ấy mặc một bộ váy trắng cao cấp của nhà họ A, mái tóc dài đen thẳng buông xõa ngoan ngoãn, tiên khí thuần khiết xinh đẹp cực kỳ.
Tôi nghĩ vẻ mặt của mình nên hơi ngạc nhiên, bởi vì giây tiếp theo, An Nhiên tươi cười hỏi tôi: “Sao nào Phí Tư Nguyệt, cô ngạc nhiên khi thấy tôi?”
Tôi thật sự ngạc nhiên.
Nhất là khi tôi nhìn thấy ánh mắt An Nhiên lóe lên một tia tà ác.
Tôi không nói, An Nhiên tiếp tục nói: “Phí Tư Nguyệt, cô là kẻ trộm đã cướp đi tình yêu của tôi. Thứ không phải của cô thì cuối cùng cũng sẽ không thuộc về cô. Chắc chắn Lệ Hựu Đình yêu tôi. Nếu cô không tin tôi thì hãy nhìn cho kỹ.”
Tôi kinh ngạc đến mức không thể thốt thành lời.
An Nhiên… Cô ấy cũng sống lại giống như Tề Tư Viễn? Hay giống như tôi, biết được cốt truyện của cuốn tiểu thuyết?
Tôi cảm thấy mình nên ngăn cô ấy lại.
Nhưng chân của tôi như bị cố định tại chỗ, nửa bước cũng không cử động được, chỉ có thể trơ mắt An Nhiên đụng phải Lệ Hựu Đình đang đi về phía tôi, cả người gần như dán sát lên người anh ấy.
“Đau quá… Hựu Đình, em đau quá…”
Đôi mắt An Nhiên rưng rưng, ngay cả tôi nhìn thấy cũng muốn ôm cô ấy vào lòng.
Trong tiểu thuyết, thứ nam chính không chịu nổi nhất chính là nước mắt của nữ chính.
Tim tôi như thắt lại.
Kết quả, Lệ Hựu Đình không hề do dự đẩy An Nhiên ra, cau mày tỏ vẻ ghét bỏ phủi phủi nơi bả vai.
Trên đó hiện rõ một lớp màu trắng nhạt.
Phấn nền của An Nhiên bị trôi rồi.
Tôi bị sốc đến nỗi muốn giới thiệu một sản phẩm trang điểm cho cô ấy.
Lệ Hựu Đình đi về phía tôi, trên mặt lập tức nở nụ cười nhạt: “Nguyệt Nguyệt, em là nữ chủ nhân nhà họ Lệ, sao luôn trốn gặp khách khứa thế? Đến đây——”
Lệ Hựu Đình đưa tay về phía tôi.
Tôi nhìn vào lòng bàn tay to lớn của anh ấy, chợt tỉnh ngộ.
Cảm nhận được ánh mắt giận dữ của An Nhiên, lần đầu tiên tôi bình tĩnh không chút sợ hãi nhìn lại.
An Nhiên, cô là nữ chính trong truyện, nhưng bây giờ, tôi mới là vợ của Lệ Hựu Đình.
Dù cô có muốn thừa nhận hay không thì cốt truyện đã vô hình thay đổi từ lâu rồi.
Tôi nhẹ nhàng nhìn về phía Lệ Hựu Đình.
“Anh Lệ, em có thể mời anh nhảy một điệu không?”
16
Tôi quyết định tôi phải làm thật tốt vai trò Lệ phu nhân.
Cho dù An Nhiên có là nữ chính gì đó đi chăng nữa.
Muốn phá hoại gia đình của tôi và Lệ Hựu Đình thì đều là kẻ thứ ba.
Nhưng có vẻ tôi đã đánh giá thấp An Nhiên.
Cô ta nhân lúc Lệ Hựu Đình đi xã giao lén lút tìm người bỏ thuốc vào trong rượu của anh ấy.
Khi tôi nhận được điện thoại của Lệ Hựu Đình, tôi thấy vô cùng sợ hãi.
Tôi nhanh chóng bảo tài xế đưa đến khách sạn mà Lệ Hựu Đình nói.
Trong phòng vô cùng hỗn loạn.
Lệ Hựu Đình ngồi trên giường vẻ mặt âm trầm, áo vest đã bị cởi ra, áo sơ mi bị mở hai cúc đầu.
An Nhiên quần áo xộc xệch ngồi một góc khóc, cổ tay bị còng, cảnh sát đứng bên cạnh Lệ Hựu Đình đang ghi chép.
Ghi chép xong, cảnh sát dẫn An Nhiên rời đi.
An Nhiên nhìn tôi rồi bất giác bật khóc.
“Phí Tư Nguyệt, tất cả đều là lỗi của cô, nếu không lần trước tôi và Hựu Đình đã thành đôi rồi! Anh ấy nên yêu tôi, sao anh ấy có thể không yêu tôi chứ?”
Tôi chưa kịp trả lời, Lệ Hựu Đình đã cầm điện thoại lên.
“Trợ lý Trần, giúp tôi tìm luật sư.”
Cúp điện thoại, anh ấy nhìn An Nhiên: “Dưới năm năm, rất xứng đáng với cô.”
Cuối cùng, An Nhiên vẫn không vào cục cảnh sát, là Tề Tư Viễn đã tìm người bảo lãnh cô ta ra, với lý do thần kinh có vấn đề.
Ngày Tề Tư Viễn dẫn An Nhiên đi đã gửi một tin nhắn cho tôi.
Tề Tư Viễn: “Cô ấy trông rất đau khổ. Nhưng với tôi, đây là tương lai mà đời trước tôi cầu mà không được. Phí Tư Nguyệt, chúng ta đều đã thay đổi tương lai, chúc cho tương lai của chúng ta đều được như ý nguyện.”Khi nghĩ đến chuyện An Nhiên điên loạn, trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng tôi vẫn đáp lại Tề Tư Viễn:
“Chúc cho chúng ta một đời bình an.”17
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp An Nhiên.
Vào ngày tôi được chẩn đoán có thai, đúng lúc tài xế chở mẹ chồng đến trung tâm thương mại nên tôi tự mình bắt xe đến bệnh viện.
Trên đường về, tôi ngủ gật trên taxi, vừa mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Căn phòng công chúa màu hồng, bên trên vẽ trời xanh mây trắng, một chiếc giường lớn phong cách Châu Âu cổ kính, sàn nhà trải một tấm thảm màu đỏ.
Tôi chưa bao giờ đến đây nhưng cũng không xa lạ gì.
Trong tiểu thuyết, đây là nơi Tề Tư Viễn giam cầm An Nhiên.
Căn phòng được thiết kế dựa trên bức tranh mà An Nhiên vẽ lúc năm tuổi.
Tôi bị An Nhiên trói vào đầu giường, cô ta mặc váy công chúa, đang cười điên cuồng nhìn tôi.
“Phí Tư Nguyệt, cô đã cướp đi mọi thứ của tôi. Chỉ cần cô chết, tôi và Lệ Hựu Đình sẽ có tương lai.”
Tôi im lặng nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới hỏi: “Với những gì cô hiểu về Lệ Hựu Đình, cô cho rằng thật sự sẽ như vậy?”
An Nhiên bật khóc ngay lập tức.
“Phí Tư Nguyệt, cô có biết không? Ngày đó sau khi Lệ Hựu Đình giúp tôi, trở về tôi đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ tôi nhận nhầm Lệ Hựu Đình là trai bao sau đó chúng tôi đã phát sinh quan hệ, rồi sau đó gặp lại trong bữa tiệc lần đó, Lệ Hựu Đình đưa tôi về nhà họ Lệ, sau đó… chúng tôi trải qua cuộc sống ngọt ngào.”
“Phí Tư Nguyệt, tôi hận cô, nếu không có cô, sao giấc mơ của tôi lại không thành hiện thực?”
Cô ta khóc, rồi lại đưa tay lên lau khô nước mắt, nụ cười bỗng trở nên quỷ dị.
“Căn biệt thự này là nơi xảy ra một trận hỏa hoạn. Phí Tư Nguyệt cô nói thử xem, nếu cô chết ở đây, liệu có ai biết sự thật không?”
Trong mắt tôi xuất hiện nỗi sợ kinh hoàng.
Trong tiểu thuyết, nguyên nhân của vụ cháy là do chập điện.
Nếu tôi thật sự chết ở đây, có lẽ tôi thật sự chết trong vô vọng.
Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để tự cứu lấy mình.
An Nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Phí Tư Nguyệt, vô dụng thôi, cô không chạy thoát đâu.”
Cô ta nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Lửa đã bắt đầu cháy.”
Ngọn lửa thật sự đã bắt đầu bùng cháy.
Không lâu sau, khói trắng bay vào từ khe cửa.
An Nhiên cười với tôi: “Phí Tư Nguyệt, tạm biệt.”
Cô ta mở cửa, nhưng lại đụng phải Tề Tư Viễn.
An Nhiên thay đổi sắc mặt: “Sao anh lại tỉnh lại được?”
Tề Tư Viễn nở một nụ cười gượng gạo.
“An Nhiên, anh không uống cốc nước đó.”
Đôi mắt anh ta rất thê lương, nhìn đến khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu: “Anh chưa bao giờ nghĩ tới, em vậy mà lại thật sự muốn giết anh.”
“Đương nhiên, nếu anh còn sống, chắc chắn anh sẽ tìm cách tách tôi và Lệ Hựu Đình ra, chỉ khi anh chết rồi tôi mới có thể có được mọi thứ mình muốn.” An Nhiên nói, ánh mắt chợt dịu đi: “Tề Tư Viễn, anh đi chết đi, dù sao trong truyện không phải cuối cùng anh cũng cam tâm tình nguyện chết vì tôi sao? Anh chỉ lại chết thêm một lần mà thôi, có gì to tát đâu?”
Tề Tư Viễn cười gật đầu.
Trong mắt hơi ướt hơi lóe lên.
Đột nhiên, anh ta giơ tay lên đánh ngất An Nhiên.
Sau đó anh ta ném chìa khóa cho tôi.
“Phí Tư Nguyệt, cô đi đi.”
Tôi gật đầu: “Cùng nhau đi.”
“Tôi không đi.” Tề Tư Viễn lắc đầu: “Tôi không có được trái tim An Nhiên nhưng đã sống hai đời người, chung quy lại phải được ý nguyện một giấc mơ đúng không? Phí Tư Nguyệt, đây cũng được xem như là tôi đã được ý nguyện.”
Tề Tư Viễn ôm lấy An Nhiên, quay đầu đi vào trong làn khói dày đặc.
Nước mắt tôi trào ra, không biết là do tôi đau lòng hay vì khói làm cay mắt.
Tôi nhanh chóng lấy chìa khóa mở khóa, quay đầu chạy ra ngoài.
Phía sau là làn khói dày đặc, là cái kết thuộc về Tề Tư Viễn và An Nhiên.
Mà phía trước là…
Lệ Hựu Đình lo lắng chạy về phía tôi.
Tôi lao mình vào vòng tay anh ấy.
“Chồng à, em mang thai con của anh rồi.”
Cả người Lệ Hựu Đình run rẩy, ôm tôi thật chặt.
“Nguyệt Nguyệt, em không sao là được, không sao là tốt rồi…”
Tôi không sao, tương lai chúng tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hoà thuận, một đời hạnh phúc.