Giang Khâm Dật vừa rời đi, bốn người vừa rồi được ký tên cũng không còn tâm tư để học tập. Xông pha đi đầu chính là Đậu Nghiên, cô nàng cầm cuốn vở nhìn về phía Quý Trạch An: “Quý Trạch An, làm sao cậu có thể quen được đại nam thần của chúng tớ vậy?”
Quý Trạch An biết đại nam thần trong lời Đậu Nghiên chính là Giang Khâm Dật, cũng không có giấu làm gì, cậu thẳng thắn nói: “Khi nghỉ hè tớ có làm diễn viên phụ ở một đoàn phim, vừa lúc đó có tổ phim của anh Dật đến, cơ duyên xảo hợp thì quen thôi, anh ấy cũng rất thân thiện.”
“Diễn viên phụ?” Đậu Nghiên không ngờ có thể thừa dịp này gặp được nam thần, cô nghĩ hè là thời điểm tập trung để học hành, mà cái người này lại chạy đi chạy lại thả lỏng: “Thật tuyệt quá! Sớm biết vậy tớ cũng đi làm diễn viên phụ, không cần tiền cũng được, có thể tiếp xúc gần với nam thần một chút là tốt lắm rồi….”
Quý Trạch An cười, nhưng không hề nói thêm gì nữa.
Đậu Nghiên nhìn Quý Trạch An, sau đó nhìn Vệ Lăng đang ngồi phía sau cậu: “Nè, Vệ Lăng, tớ nhớ rõ cậu không thích nam thần nhà tớ, tại sao cũng đòi ký tên nữa? Cho tớ đi, cậu cầm làm gì chứ, dù sao nó cũng vô dụng mà.”
“Không được, mẹ tớ là fan não tàn của ảnh đế, tớ sẽ cho bà ấy.” Vệ Lăng vừa thấy Đậu Nghiên đòi liền lập tức từ chối.
Đậu Nghiên liếc mắt nhìn Vệ Lăng sau đó “hứ” một cái. Rồi cô nhìn về phía hai người Đường Bạch Bân và Dương Khúc Cừ đều có chữ ký như mình: “Tiểu Bạch, cậu và Khúc Khúc đòi ký tên làm gì vậy, có phải thầm mến nam thần của tớ không?”
Trong mắt Đậu Nghiên viết thật to chữ
‘Không cần thì cho tớ đi’. Sớm biết Đậu Nghiên sẽ ra chiêu này nên Đường Bạch Bân đã sớm đem nó kẹp vào trong sách. Nếu chị cả của cậu biết cậu được Giang Khâm Dật ký cho rồi lại đem đưa cho người khác, cậu nhất định sẽ đánh bầm dập. Nhưng còn Dương Khúc Cừ thì nhìn Đậu Nghiên rồi nghiêm trang nói: “Thầm mến cái gì, tớ là minh luyến (*)! Yêu mến một cách. công. khai, tớ cũng muốn trở thành một người đàn ông như vậy.”
(Minh luyến: muốn gào to cho cả thế giới biết mình. Ngược lại với thầm mến)
“Thì cậu…” Đậu Nghiên nhìn về phía Dương Khúc Cừ ánh mắt rõ ràng là khinh bỉ: “Tớ nhớ rõ bác gái chịu không nổi mới đem cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Dương Khúc Cừ bị Đậu Nghiên kích một cái lập tức nhảy đựng lên, cậu đỏ mắt muốn ầm ĩ.
Quý Trạch An tay ly nước khấy khấy sau đó nhìn hai người đầy sức sống kia, chợt có một loại tâm trạng thật đúng như thời học trung học. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trãi qua một lần nữa, có thể tránh đi được kết cục bi thương kia. Cậu cũng có thể cùng nhau học tập, cùng nhau về nhà, cũng có cơ hội học lên đại học như ý mình muốn. Tất cả đều đã thay đổi, cuộc sống của cậu thay đổi đến long trời lở đất, cậu phải thật là quý trọng nó, phải thật cảm ơn.
“Tớ đi toilet.” Quý Trạch An nói với Vệ Lăng bên cạnh một tiếng sau đó bỏ bút xuống, đứng dậy đi về phía toilet mà Vệ Lăng chỉ.
***
Trong toilet, Giang Khâm Dật vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Quý Trạch An, cười cười chào hỏi rồi hắn nghiêng mình để cậu đi vào. Quý Trạch An vào trong toilet, đầu tiên là rửa tay thật sạch, sau đó vào buồng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, sau khi đi ra lại rửa tay thêm cái nữa. Lúc cậu đi ra cửa để tiếp tục học thì lại bị Giang Khâm Dật đứng một bên gọi lại.
Quý Trạch An nhìn thấy chữ trên mặt Giang Khâm Dật, trên đó viết hắn muốn cậu giúp, nhưng mà chính cậu cũng không biết mình có thể giúp gì được, cho nên cậu đã dùng một nụ cười để cho khuất nỗi lo âu trên khuôn mặt, cậu cũng không có sốt ruột từ chối, nghĩ cứ nên nghe rồi tính sau.
Hai người không đứng ở cửa toilet nói chuyện, Quý Trạch An đi theo đến chỗ bao sương của Giang Khâm Dật, người đại diện cũng không ở đây, chỉ còn hai người bọn họ, Giang Khâm Dật cũng không còn kiêng dè nữa mà nói: “Tiểu An, có thể phiền cậu liên hệ với Tiểu Việt giúp tôi được không?”
Tiểu Việt giận tôi, không để ý tới tôi.
Quý Trạch An nhìn về đoạn chữ trên mặt Giang Khâm Dật, sau đó vô cùng khó hiểu hỏi lại: “Anh Dật không gọi điện cho Du tiên sinh được sao?”
Hắn cũng muốn gọi điện cho Du Dịch, tại sao Giang Khâm Dật lại làm việc thừa thải mà nhờ liên hệ thế này? Hay anh ta muốn giải thích, sợ rằng lời mình nói sẽ không có thành ý? Tuy rằng cậu quen Du tiên sinh không lâu, rõ ràng Giang Khâm Dật quen anh sớm hơn, hai người rõ ràng đã quen rồi, gọi cậu nhúng tay vào quả thật không hợp lẽ thường.
Giang Khâm Dật hạ mắt, không sốt ruột trả lời, đột nhiên ý thức được mình đã lỗ mãng trước mặt Quý Trạch An, nói không chừng sẽ phản tác dụng, làm cho Tiểu Việt càng không thích hắn.
Quý Trạch An thấy chữ trên mặt Giang Khâm Dật thay đổi, một chuỗi chữ lại thành
‘Em ấy không nhận điện thoại của tôi’ rất đáng làm người ta chú ý, miệng Quý Trạch An nhịn không được mà co rút. Trước kia thấy Giang Khâm Dật đóng phim, trên mặt hắn là cảm tình của vai diễn, thông qua quan sát, Quý Trạch An xác định chỉ có diễn viên giỏi mới có thể làm được chuyện đó. Vài lần không đóng phim trên mặt hắn là sự thong dong, chỉ xuất hiện một chút chữ. Nếu đổi lại là một diễn viên rách nát, chữ trên mặt nhất định sẽ rất tệ. Bây giờ hai người nói chuyện trao đổi, Quý Trạch An nghĩ Giang đại ảnh đế lại có khả năng ngốc như vậy… tối thiểu thì… văn tự trên mặt hắn nhìn qua có vẻ rất ngốc…
“Tiểu An, cậu đã từng yêu một người phải không?” Giang Khâm Dật đột nhiên nhìn Quý Trạch An rồi đổi đề tài, Quý Trạch An vẫn im lặng không nói. Hắn lấy điện thoại gửi cho Du Dịch một cái tin nhắn, tuy rằng nội dung có tính chất bức bách, nhưng tình huống này hắn không thể không dùng hạ sách được.
“Em?” Quý Trạch An ngoài ý muốn nghe được đề tài này: “Không có.”
Câu trả lời như đinh đóng cột.
Giang Khâm Dật định hỏi cậu cảm thấy con trai hay con gái tốt hơn, nhưng lại nhận ra vấn đề này sẽ quá mức bại lộ mục đích của hắn, dừng một lúc lại nói: “Cậu thấy Tiểu Việt thế nào?”
Vốn không biết rằng Quý Trạch An đã đọc được dòng chữ trên mặt và vấn đề muốn hỏi, cậu nghe là biết hắn đã bị vạch trần vấn đề, rất nhanh liên kết các ý lại với nhau, sau đó cậu trở nên trầm mặc. Rốt cuộc Quý Trạch An vẫn không rõ làm lắm hắn tìm cậu để làm gì….là về chuyện tình cảm của Du Dịch? hay là muốn cùng anh nói chuyện?
“Tiểu Việt ấy, cũng chính là Du Dịch đã ba mươi tuổi rồi, trong nhà ai cũng mong nó mau chóng kết hôn.” Giang Khâm Dật vẫn là thấy tốt nhất nên cắt đứt yêu thương giữa em hắn và đứa nhỏ này, cho nên hắn đã ra vẻ như vô tình nói ra: “Làm anh nên tôi cũng rất lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của nó, trong nhà nó cũng không có ý với phụ nữ, nó cáu kỉnh với tôi, tuy rằng nó không vui nhưng chúng tôi dù gì cũng là người một nhà, hôn nhân đại sự không phải chuyện của mình nó, đúng không?”
“….. Trong lúc nhất thời Quý Trạch An không biết nên trả lời thế nào, chủ đề thay đổi quá nhanh. Hơn nữa cậu cảm thấy Giang Khâm Dật như cố tình đẩy cậu ra xa Du Dịch hơn.”
Trong lời nói của Giang Khâm Dật lộ ra rất nhiều tin tức, Quý Trạch An mới biết được người đàn ông lạnh lùng kia ấy vậy mà đã được ba mươi rồi, cậu nhìn bộ dáng đoán chừng như chỉ hai mươi, quả nhiên kẻ có tiền đều thật chú trọng bảo dưỡng cơ thể. Hơn nữa cậu còn biết được Giang Khâm Dật và Du Dịch vậy mà là anh em với nhau, hơn nữa còn là quan hệ huyết thống, hai người bọn họ, một chút Quý Trạch An cũng không nhìn ra dù là bên ngoài hay tính cách, người bình thường cũng không ai có thể nhận ra họ chính là thân huynh đệ.
“Tiểu An, đợi lát nữa Tiểu Việt đến, cậu hãy giúp tôi khuyên nó.” Giang Khâm Dật thật ra không phản cảm chuyện hai người đàn ông ở với nhau, giới giải trí như vậy là bình thường, nhưng mà đó lại là em trai của hắn nên hắn có chút không chấp nhận được, huống chi nhà bọn họ sẽ không đồng ý. Nếu Du Dịch thật sự ở cùng với một người con trai, đến lúc đó nó sẽ gặp nhiều áp lực, cuối cùng sẽ bị những kẻ trong nhà bóp chết, đến lúc đó hai người cũng phải tách ra, vậy chi bằng ngay từ đầu không ở cùng một chỗ. Cứ sống rồi kết hôn với một người con gái bình thường, trong nhà cũng không ép Du Dịch phải cưới một người môn đăng hộ đối, chỉ cần là nữ thì họ sẽ không nói gì….
Quý Trạch An nhìn về phía Giang Khâm Dật càng lúc không hiểu cái gì cả, cậu không biết mình phải dùng thân phận gì để đi khuyên Du Dịch kết hôn sớm một chút.
“Anh Dật, nếu không có chuyện gì nữa thì em đi đây, hôm nay em còn bài tập chưa làm xong.” Quý Trạch An nghĩ nghĩ, việc này nói cho cùng cũng không cần phải để trong lòng, có lẽ hôm nay hắn chỉ muốn tìm người trò chuyện, cậu không thể mặc kệ, cũng không thể để hắn mất hứng, hơn nữa những lời này khiến cậu chả hiểu ra làm sao. Quý Trạch An cảm thấy Giang Khâm Dật như đang ám chỉ cái gì đó, hơn nữa hắn cũng không thể nói thẳng. Cậu không thích nói chuyện mà trong lời nói đó còn có một tầng ý khác, nói như vậy thật quá mệt mỏi.
Giang Khâm Dật vừa nghe Quý Trạch An muốn chạy, chỉ biết mình nói những lời này đã khiến cho cậu nhỏ mất hứng, hắn phỏng chừng Du Dịch đã ở trên đường, hắn cũng không gấp tạo cơ hội cho hai người, chỉ gật đầu: “Thật xin lỗi, làm phiền cậu rồi, những cái đó…cậu chứ coi như là không nghe không gặp đi, gần đây tôi thấy áp lực có hơi lớn, cho nên nói không suy nghĩ…”
Chỉ cần Quý Trạch An nhớ rõ những lời hắn nói là được, trong lòng hắn cũng có một hình ảnh rằng Du Dịch sẽ không thoải mái nhận mặt hắn đâu, Giang Khâm Dật muốn làm rõ tất cả, hắn không phải không nghĩ mà nói những lời này, tuy rằng rất loạn nhưng cũng là có ý tứ bên trong.
Nghe thấy Giang Khâm Dật không giữ cậu nữa, Quý Trạch An thở phào nhẹ nhõm, không rề rà nữa, cũng rất mau rời đi.
___Hết chương 20___